Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Cùng Ăn Cơm Trưa


trước sau

Châu Lê quan sát Tào Quang, sau đó lại đưa mắt nhìn Trần Thanh rồi khó chịu nói: “Cũng chẳng có gì. Chỉ là cô ta với tôi vào cùng một lượt, nhưng cô ta quá may mắn, còn tôi thì bây giờ mới lần đầu tiên ra ngoài chạy tin. Tôi cũng muốn làm một phóng viên.”

“Chỉ vì điều này sao?” Tào Quang sầu não. Logic của người phụ nữ này đúng là ngớ ngẩn.

“Giữa các thực tập sinh cũng có sự cạnh tranh với nhau. Vương Nguyệt quả thực quá may mắn, hơn nữa ngoài vận may tốt, tính khí của cô ta cũng thay đổi rất nhanh. Trước đây cô ta đi theo Cố Du Du, đột nhiên giữa chừng lại biến thành một người khác. Cố Du Du còn quay ngược lại xin tin tức của cô ta. Tôi cứ cảm thấy rất kỳ lạ.” Trần Thanh cũng thắc mắc vấn đề này.

“Xía. Chắc là trước đây muốn làm người phụ nữ ngoan hiền, nhưng sau này có chút thành tích nên lộ bộ mặt thật ra đấy. Đối xử với anh Trần như vậy thì đúng là không coi ai ra gì.” Châu Lê hoàn toàn là vì ghen tị.

Trần Thanh nhìn Châu Lê, sau đó gật  đầu nói: “Nói cũng có lý. Suy cho cùng người trẻ tuổi thường hiếu thắng, có chút thành tích liền vểnh đuôi lên trời.”

“Anh Trần yên tâm. Tôi nhất định sẽ nổ lực. Anh Trần, anh đã có thâm niên trong nghề, chúng ta chắc chắn sẽ vượt qua Vương Nguyệt! Chúng ta phải tự hào về nhóm của mình.” Châu Lê vội vàng nói.

Tào Quang rũ mắt xuống, không buồn nói chuyện.

Trần Thanh vô cùng phấn khích, dường như có thêm động lực, cười nói: “Được, vậy chúng ta cùng nhau cố gắng. Tranh thủ kiếm được tin tức lớn để trấn áp nhuệ khí của Vương Nguyệt.”

“Tào Quang, sao anh không phát biểu. Tốt xấu gì chúng ta cũng là một nhóm ba người, cấp trên phái anh xuống để giúp đỡ chúng tôi, cũng là muốn anh có được thành tích mà.” Châu Lê thấy Tào Quang không nói chuyện thì lập tức đẩy anh ta một cái.

Sắc mặt Tào Quang trở lạnh, rất ghét sự động chạm của cô ta: “Thành tích thì cũng phải làm mới có, không phải nói là có thể ra được.”  Nói xong thì phớt lờ
bọn họ.

Châu Lê rất ngỡ  ngàng, nhìn Trần Thanh với vẻ mặt oan ức.

“Được rồi được rồi. Chúng ta về nhanh đi, ăn cơm trưa xong rồi tiếp tục cố gắng. Đúng rồi, nội bộ hai nhà của Chu Dương Thiên và Lí Thần Thần chắc đang cãi nhau dữ dội. Chiều nay chúng ta đi xem thử thế nào.” Trần Thanh đắc chí cười nói.

Anh ta nào biết Kỷ Hi Nguyệt đã sớm gợi ý cho Cố Du Du và mọi người qua đó tìm tin tức.

Bên đây, xe của Triệu Húc Hàn đã đến nhà hàng Hoàng Gia Tân Nguyệt, hai người bước vào một phòng bao nhỏ, lịch sự sang trọng.

“Anh Hàn, lẽ nào mỗi ngày anh đều đến đây ăn cơm sao?” Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ run, ăn có bữa trưa thôi mà cũng đến một nơi cao cấp như vậy à, đúng là xa xỉ.

“Em muốn ăn gì ở đây đều có thể làm. Hà cớ gì phải đi nơi khác?” Triệu Húc Hàn nhàn nhạt đáp lại.

Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Không cần không cần. Chỉ là cảm thấy mỗi ngày anh Hàn đều đến đây không thấy chán sao?”

Triệu Húc Hàn liếc cô: “Không đến thường xuyên.”

“Oh, vậy bình thường anh ăn ở đâu?” Kỷ Hi Nguyệt lại tò mò, kỳ thực là cô cũng muốn hiểu anh thêm một chút.

“Buổi trưa ở công ty, buổi chiều về nhà.” Triệu Húc Hàn cầm khăn lông lau tay, “Hôm nay em đến đài truyền hình Hương Thành có việc gì vậy?”

Kỷ Hi Nguyệt hưng phấn nói: “Anh Hàn thấy tôi với Manh Manh sao?”

Triệu Húc Hàn liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Em nghĩ Tiêu Ân bị mù à?”

“Oh.” Kỷ Hi Nguyệt không còn gì để nói. Tiêu Ân là người lái xe, còn tên đại ma vương này ngồi phía sau chắc chỉ dùng thời gian để đọc văn kiện.

“Tôi đến Hương Thành tìm Manh Manh.” Kỷ Hi Nguyệt kể sơ về chuyện va chạm với Ngụy Tiêu Tiêu, “Anh Hàn, anh nói tôi đánh có đúng không?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện