Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Cơm tất niên tốt đẹp


trước sau

Giao thừa, Kỷ Hi Nguyệt đã chuẩn bị xong không ít đồ vật. Triệu Húc Hàn bảo Tiêu Ân làm rất nhiều quà tặng, 5 giờ chiều mọi người đi tới tòa nhà Thiên Tinh.

Hôm nay, người tới ăn cơm tất niên, trừ bỏ Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn ra thì còn có tứ đại ám vệ và Tiêu Ân, còn cả Thím Lý. Vốn còn gọi bọn lão Hôi, nhưng tuy rằng ăn tết thì vẫn phải có người làm việc. Lão Hôi hộ tống Cố Cửu trở lại Kinh Thành ăn tết.

Bình thường người Hoa Hạ nói sang năm sẽ lớn hơn một tuổi, cho nên Kỷ Hi Nguyệt 22, Triệu Húc Hàn cũng 28, Kỷ Thượng Hải lại lần nữa đưa ra chuyện đám cưới của hai người.

Ánh mắt Triệu Húc Hàn thâm tình nhìn Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười nói: “Anh quyết định là được.”

“Mùa xuân thì thế nào?” Triệu Húc Hàn hỏi, ánh mắt cũng trưng cầu ý kiến Kỷ Thượng Hải.

Kỷ Thượng Hải tức khắc vỗ tay, nói: “Được được, vậy còn có hai tháng nữa, cha sẽ giúp các con tìm một ngày lành. Ngày nào Tiểu Nguyệt chưa gả, ngày đó người làm cha như cha cũng lo lắng.”

Thím Lý cười nói: “Giờ Tiểu Nguyệt thật ra đã là chủ mẫu Triệu gia, mọi người đều rất phục cháu. Cháu cứ yên tâm đi, thím thấy cậu chủ cũng không dám không cần Tiểu Nguyệt.”

“Thím Lý, cháu không buộc anh ấy.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức làm nũng, nói.

Long Bân nhịn không được cười nói: “Thím Lý, lời này của thím sai rồi, cậu chủ nhà tôi không cưới ai ngoài đại tiểu thư, còn sợ đại tiểu thư không cần cậu chủ nữa kìa!”

Triệu Húc Hàn liếc mắt nhìn anh ấy, sắc mặt Long Bân ngượng ngùng, La Hi không nóng không lạnh, nói: “Anh hạ thấp cậu chủ như vậy mà coi được à?”

“Vậy anh nói đại tiểu thư không cao?” Long Bân trừng anh ấy.

“Không dám.” La Hi rất nghiêm túc nói hai chữ, làm mọi người đều cười ra tiếng.

“Cậu chủ và đại tiểu thư nơi nào tới ai cao ai thấp, tương thân tương ái mới đúng. Dù sao Tiêu Ân tôi đời này chỉ nhận cậu chủ và đại tiểu thư, những người khác thì tôi đều không phục.” Tiêu Ân nói.

Hai người chủ đã đồng ý sau khi ăn tết sẽ giúp bọn họ tìm kiếm người thân, làm trong lòng bọn họ thấy vô cùng biết ơn.

Tứ đại ám vệ tức khắc đều nâng chén rượu, mọi người cùng nhau cười cụng ly.

Một bữa cơm tất niên
ấm áp tốt đẹp, mọi người càng như người một nhà.

Khi Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt từ phòng đi xuống thì nhìn thấy Thím Lý đang mát xa bả vai cho Kỷ Thượng Hải vừa uống vào chút rượu, hai người còn cười tán gẫu, hình ảnh kia rất ấm áp.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn về phía Triệu Húc Hàn cong lên khóe miệng, Triệu Húc Hàn cũng cười gật đầu.

Sau này Kỷ Thượng Hải có thím Lý chăm sóc, người con rể như anh cũng đã yên tâm nhiều.

Năm sau, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt liên hợp với tổ chức bí mật quốc gia, trực tiếp đi hang ổ của Tôn gia, tiêu diệt phản đồ Hoa Hạ này, đồng thời thanh danh Triệu gia ở giới khí công càng lúc càng lớn.

Các quốc gia đều có kiêng kị, cũng may Triệu gia và Hoa Hạ quan hệ cực tốt, nhất vinh câu vinh, nâng đỡ lẫn nhau.

Kỷ Hi Nguyệt càng thêm hứa hẹn, cho dù trở thành người Triệu gia thì khi quốc gia có nhiệm vụ, cô cũng sẽ không chối từ đạo nghĩa.

Sau khi Kỷ Hi Nguyệt bày thân phận Vương Nguyệt ra ánh sáng, tin tức đưa lên khá tốt, nhưng cô cũng nói cho Liễu Đông và Cố Du Du nghe những tin tức kiếp trước còn trong kí ức, đương nhiên bọn họ cũng sẽ ghi tên Vương Nguyệt, Vương Nguyệt cũng trở thành phóng viên hàng đầu tốt nhất năm trước.

Húc Nguyệt như mặt trời ban trưa, rất nhanh đã thu mua hai điện ảnh lớn. Chỉ có Triệu Vân Sâm vì mặt mũi bản thân nên chống, nhưng cuối cùng cũng không thắng nổi Húc Nguyệt cường thế. Sau đó công ty cậu ta thua lỗ không ít, bị Húc Nguyệt thu mua. Cậu ta bị Triệu Nhất Gia đánh đến u đầu, lại lần nữa bị đưa đến Anh quốc tiến tu. Cho dù Triệu Vân Sâm lại chống cự thì cũng vô dụng.

Mùa xuân, vạn vật thức tỉnh, cảnh xuân tươi đẹp, rốt cuộc nghênh đón ngày đại hôn của Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện