Kỷ Hi Nguyệt mỗi lần bị đánh đều đau đớn, cô lăn qua lộn lại dưới đất để tranh thủ nghĩ ngơi, sau đó lại lục tục bò dậy, tiếp tục đánh thím Lý.
Bởi vì nền tảng không tốt nên quá trình học tập sẽ tương đối chậm chạp, nhưng thím Lý vẫn thấy cô có khả quan, chỉ cần siêng năng thì có thể bù đắp các khuyết điểm.
Kỷ Hi Nguyệt không bỏ cuộc, nhịn đau đứng dậy tiếp tục tập luyện, muốn trở nên giỏi giang thì phải bồi dưỡng học tập.
Sau một tiếng đồng hồ, Kỷ Hi Nguyệt cũng coi như là thành công túm được cánh tay của thím Lý một lần, cô sung sướng hét lên.
“Rất tốt, còn nghĩ rằng tối nay cô sẽ không học được chiêu thức này.” Thím Lý cũng rất mệt.
Kỷ Hi Nguyệt mặt mày đỏ rực: “Thím Lý, có phải cháu rất ngốc không?”
“Vừa mới bắt đầu tất nhiên là không quen giao đấu. Chỉ cần kiên trì thì sẽ có hiệu quả, tốc độ sẽ tăng dần, độ nhạy bén của cơ thể cũng sẽ theo đó mà tăng lên. Sau này sẽ học nhanh hơn một chút.”
Thím Lý khẽ cười: “Tối nay tới đây thôi. Cô mau xuống nghĩ ngơi đi. Sáng mai chắc chắn sẽ rất đau nhức, nhưng buổi tập luyện sáng sớm cũng phải kiên trì.”
Cả người Kỷ Hi Nguyệt bỗng chốc xụi lơ, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Cháu biết rồi.”
Hai người xuống lầu, Kỷ Hi Nguyệt có một vấn đề rất thắc mắc: “Thím Lý, thực ra tập luyện nhiều như vậy nhưng một phát súng không phải là chết liền sao?”
Khóe miệng Thím Lý khẽ giật giật: “Luyện đến trình độ cao nhất, tốc độ sẽ đủ nhanh để có thể tránh được viên đạn.” Nói xong bà đi xuống lầu trước.
“…….” Kỷ Hi Nguyệt ở phía sau mắt trợn tròn, miệng há to, hoàn toàn bị kinh hãi.
Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt toàn thân rã rời, không tài nào thức dậy nổi. Mãi cho đến khi Triệu Húc Hàn lạnh lùng bước vào phòng kéo tấm chăn đang đắp trên người cô ra.
Kỷ Hi Nguyệt hết hồn, vội vàng bò dậy.
“Anh Hàn, tôi, người tôi đau nhức quá.” Kỷ Hi Nguyệt quỳ gối trên giường đáng thương nói.
“Nếu hôm nay bỏ cuộc thì sau này phải huấn luyện gấp đôi!” Triệu Húc Hàn lạnh nhạt nói, “Nếu em không có năng lực tự bảo vệ bản thân thì không cần làm phóng viên nữa!”
Nói xong Triệu Húc Hàn xoay người bỏ đi.
“A, anh Hàn, tôi tập, tôi tập!” Kỷ Hi Nguyệt muốn khóc thực sự, vội vàng nén cơn đau toàn thân đi rửa mặt chải đầu, đợi đến lúc bò lên được sân
thượng thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch.
“Co duỗi một chút sẽ tốt hơn rất nhiều. Lát nữa tập xong tôi sẽ giúp em thoa dầu xoa bóp đặc trị.” Triệu Húc Hàn nhàn nhạt nói xong thì xoay người bày ra tư thế co duỗi.
Thế nhưng tâm trí của Kỷ Hi Nguyệt đã hoàn toàn bị sốc bởi câu nói, “Lát nữa tập xong tôi sẽ giúp em thoa cao xoa bóp đặc trị” của Triệu Húc Hàn.
Có phải anh định giúp cô massage toàn thân không, bởi vì bây giờ cả người cô đều đau nhức?
Trời ạ, đây, đây là muốn hù chết cô sao?
“Còn không mau nhanh lên!” Triệu Húc Hàn như thầy giáo nghiêm túc, hét lên một tiếng.
“Oh, oh.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức bước qua, nhưng mỗi bước đi đều ảnh hưởng đến toàn cơ thể, thật sự rất chua xót, biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp còn cường điệu hơn cả icon cảm xúc.
Tiếp sau đó, Kỷ Hi Nguyệt từng bước vượt qua hai tiếng huấn luyện, mỗi một tiếng hét là một tiếng bi thảm, sau đó còn bị đại ma vương quát tháo làm Kỷ Hi Nguyệt tủi thân muốn khóc.
Nhưng đại ma vương đã nói rồi, chỉ cần vượt qua được cửa ải này, sau này tố chất cơ thể sẽ được cải thiện, khả năng thích ứng cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, vì vậy lúc này dù có khó khăn hay mệt mỏi cũng không thể bỏ cuộc.
“Một ngày mới có ba tiếng, tôi tám tuổi đã bắt đầu huấn luyện, một ngày tám tiếng đồng hồ! Chút này của em có tính là gì!” Triệu Húc Hàn thấy dáng vẻ nằm trên đất của Kỷ Hi Nguyệt thì kích động cô.
Kỷ Hi Nguyệt vốn đang nhắm mắt thở dốc, cảm thấy bản thân gần như cách cái chết không còn xa, nhưng nghe thấy câu nói này thì lập tức mở mắt ra nhìn Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn cũng nhìn cô, trong con ngươi xinh đẹp có chút khinh thường, nhưng vừa xoay đầu, vẻ mặt lại đổi sang có chút thâm thúy.