Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Ai Sợ Ai


trước sau

Triệu Húc Hàn lúc này đang đứng trước cửa sổ sát sàn, trong lòng cũng rất mâu thuẫn. Món quà như thế này đối với người bình thường mà nói thì quả thực quá siêu việt lạ thường. Anh bỏ ra số tiền lớn để làm hai ám khí như vậy là quyết định đưa cô vào vòng nguy hiểm sao?

Nhưng cô không học được cách đối phó với nguy hiểm thì sau này làm sao có thể kề vai sát cánh với anh?

Có phải đối với cô như vậy là quá tàn nhẫn không?

Nhưng cô thích làm phóng viên, công việc này cũng tương đối nguy hiểm. Vì để cô có thể an toàn mà trưởng thành, anh không thể không tàn nhẫn một chút với cô.

Chỉ là khi nhìn thấy vẻ mặt của cô tỏ ra băn khoăn, không biết sao anh lại cảm thấy rất khó chịu.

Sự đơn thuần của cô vốn dĩ không nên dính dáng đến hai từ nguy hiểm đúng không?

Tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Húc Hàn thoát khỏi mạch suy nghĩ, “Vào đi.”

Kỷ Hi Nguyệt bước vào cười tươi nói: “Anh Hàn, cảm ơn món quà của anh nhé, tôi rất thích. Ra ngoài ăn cơm tối thôi.”

Kỷ Hi Nguyệt có chút chán nản, cho dù không thích thì cô cũng không nên biểu hiện ra ngoài như vậy, suy cho cùng cũng là quà tặng, huống hồ gì Triệu Húc Hàn là hoàn toàn nghĩ cho sự an toàn của cô.

Nhớ đến chuyện kiếp trước bị Tần Hạo đẩy xuống lầu, nếu cô sớm ý thức được sự nguy hiểm, có lẽ chuyện đó đã không xảy ra.

Triệu Húc Hàn xuất hiện mang theo sự cưỡng ép đã khiến cô nhận thức được việc nguy hiểm là như thế nào. Bất kể ra sao thì đối với cô đó cũng là một chuyện tốt.

Điều duy nhất mà cô chưa thích ứng được đó là tâm lý, nhưng cô tin bản thân sẽ từ từ tiếp nhận, với lại cũng không nhất định phải sử dụng, chỉ là đề phòng mà thôi.

‘Ừm.” Triệu Húc Hàn đáp lại một tiếng.

Kỷ Hi Nguyệt có chút lúng túng đóng cửa lại. Cô lè lưỡi, sau đó nhìn chiếc vòng bên tay trái rồi chiếc nhẫn bên tay phải, càng nhìn càng thích.

Lúc Triệu Húc Hàn xuống lầu, Kỷ Hi Nguyệt đã ngồi yên trong phòng ăn, cô vẫn đang nghịch chiếc vòng, hết lần này tới lần khác bắn sợi dây ra rồi lại thu về, càng ngày càng thành thạo.

“Buổi tối tiếp tục tập kỹ năng tự vệ, không được lơ là.” Triệu Húc Hàn ngồi xuống nhàn
nhạt nói.

Khuôn mặt vui vẻ của Kỷ Hi Nguyệt phút chốc xụi lơ. Thân thể còn rất khó chịu nhưng vẫn phải tiếp tục.

“Còn cần massage sao?” Triệu Húc Hàn thấy khuôn mặt uất ức tỏ vẻ phàn nàn của cô thì nhướng mày hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt đỏ mặt, lập tức lắc đầu: “Không, không cần nữa. Tôi sẽ đi tập luyện.”

Mặc dù massage xong ngủ rất ngon, thân thể cũng thư giãn rất nhiều, nhưng nghĩ đến cảnh ngại  ngùng đó thì cô thực sự không muốn trải qua lần nữa.

Thế nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại không lường được, buổi tối sau khi tập kỹ năng tự vệ xong, Triệu Húc Hàn lại cầm chai dầu xoa bóp đến phòng cô.

Cô đang mặc đồ ngủ để chuẩn bị đi ngủ, thấy anh xuất hiện thì nhất thời kinh ngạc.

“Anh Hàn, anh đây là?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh.

“Em vẫn cần massage. Nằm xuống đi.” Triệu Húc Hàn ngồi xuống một bên giường của cô.

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt co giật: “Anh Hàn, tôi không cần massage đâu. Bây giờ đã ổn rồi, chỉ còn nhức mỏi một xíu xiu thôi.”

Người đàn ông này bị nghiện massage à? Gây náo cái gì thế?

Triệu Húc Hàn lạnh lùng ngước mắt nhìn cô, ánh mắt ra lệnh đó Kỷ Hi Nguyệt có muốn xem nhẹ cũng rất khó.

“Massage thì massage!” Kỷ Hi Nguyệt hờn dỗi.

Nói xong cô trực tiếp đứng trước mặt Triệu Húc Hàn cởi đồ, nghĩ bụng dù sao anh cũng không coi cô là phụ nữ, cô cũng không cần xem anh là đàn ông.

Ai sợ ai!

Triệu Húc Hàn thấy Kỷ Hi Nguyệt ở trước mặt anh bắt đầu cởi bỏ cúc áo trước ngực thì trong lòng bỗng nhiên căng thẳng. Đáy mắt anh lướt qua một tia hỗn loạn, chỉ là Kỷ Hi Nguyệt còn đang tức giận nên không nhìn ra được. Anh lập tức cúi đầu.

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng lúc làm thật thì có chút không dám. Sau khi cởi được hai nút áo, cô len lén đưa mắt nhìn Triệu Húc Hàn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện