Kỷ Hi Nguyệt không dám tin nhìn Liễu Đông, vấn đề này cô chưa từng nghĩ qua, cũng không bao giờ nghĩ tới.
“Chị Nguyệt, tại sao chỉ muốn cướp cái túi mà trù tính cả một vụ tai nạn ô-tô? Trực tiếp lái mô-tô cướp là được, hà cớ gì phải dùng tới ô-tô? Chị không cảm thấy hơi giống với giết người diệt khẩu sao?” Liễu Đông cau mày sờ cằm nói.
Dáng vẻ này có chút giống với cảnh sát cục điều tra hình sự.
Kỷ Hi Nguyệt mắt càng lúc càng mở lớn, hoàn toàn không biết nên nói gì.
“Chị Nguyệt, đáng sợ thật đấy!” Liễu Đông đột nhiên sờ sờ cánh tay của mình, vẻ mặt rất là kinh hãi, cậu cảm thấy suy nghĩ của mình quá đáng sợ.
Kỷ Hi Nguyệt không khỏi trợn mắt: “Được rồi được rồi. Đừng suy đoán lung tung nữa, tôi đã rất đau đầu rồi đây. Nếu cậu nói Trương Cầm có vấn đề, thì theo cậu, vấn đề đó là gì mà có người muốn gây ra vụ tai nạn ô-tô để giết cô ấy?”
“Muốn giết người thì chỉ có vài động cơ, chẳng hạn như tiền bạc, lợi ích hoặc là bí mật gì đó, cũng có thể Trương Cầm đã âm thầm làm ra chuyện gì đó mà chị không biết thì sao? Còn nữa, chị Nguyệt, chị nghĩ thử xem, tại sao tin nhắn của Tôn Mai đã gửi tới hai ngày mà hôm nay cô ấy mới kêu chồng đến tìm chị? Chuyện này chẳng phải nên báo cảnh sát đầu tiên sao?”
Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày: “Bởi vì sợ hãi chăng?”
“Sợ hãi? Lẽ nào còn sợ hơn tai nạn ô-tô à? Tôn Mai chết rồi, người tiếp theo không phải là cô ấy sao?” Liễu Đông nhìn chằm chằm vào đôi mắt sau lớp mắt kính của Kỷ Hi Nguyệt.
Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt nghiêm trọng, sau đó nói: “Bỏ đi, chúng ta đừng nghiên cứu nữa, đề phòng chuốc họa vào thân.”
Liễu Đông lập tức gật đầu; “Chị Nguyệt, chúng ta là phóng viên, không phải cảnh sát, loại chuyện giết người truy sát này vẫn nên giao lại cho cảnh sát thì hơn. Nghe đến đã thấy sợ rồi.”
“Ừm. Đi làm việc đi.” Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nhìn Liễu Đông bước ra ngoài. Cô bưng tách trà hồi lâu nhưng vẫn chưa thoát khỏi mạch suy nghĩ.
Kỷ Hi Nguyệt biết cô không nên quan tâm, nhưng chuyện này liên quan đến tập đoàn Kỷ Hải, liên quan đến Tần Hạo, hơn nữa vì tương lai lịch sử sẽ không tái diễn, cô không thể để Tần Hạo hãm hại mình được, cho nên bắt buộc phải túm lấy cơ hội lần này.
Buổi tối lúc học kỹ năng tự vệ, Kỷ Hi Nguyệt rất nghiêm túc và tập trung. Thím Lý bất
chợt cảm thán, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, nhưng mỗi lần nhìn thấy vòng tay và chiếc nhẫn trên tay Kỷ Hi Nguyệt, khóe môi bà lại run run. Hai món này quả thực là ám khí thượng hạng.
Nếu thân thể của Kỷ Hi Nguyệt linh hoạt một chút, cộng thêm hai món đồ này thì yếu tố nguy hiểm sẽ ít đi rất nhiều.
Cậu chủ cũng coi như là hết lòng hết dạ với cô rồi.
Tối nay rất muộn Triệu Húc Hàn mới về tới nhà. Tối mai Kỷ Hi Nguyệt phải tham dự tiệc sinh nhật của Tiền Vạn Hào, nên cô đợi Triệu Húc Hàn trở về để kêu anh sắp xếp người cho bố xem mắt.
Cô hy vọng thông qua bữa tiệc sinh nhật của chú Tiền lần này bố có thể tìm được một người bạn đời vừa ý, ngàn vạn lần đừng quen người phụ nữ Đặng Tuyết Mai đó.
Triệu Húc Hàn đương nhiên sắp xếp mọi thứ cho cô. Anh nghe thím Lý báo cáo lại tình hình, vẻ mặt cũng rất hài lòng. Người phụ nữ nhỏ bé này chỉ cần nghiêm túc học kỹ năng tự vệ, anh tin là sau này sẽ không cần bận tâm về sự an toàn của cô nữa.
Trưa ngày hôm sau, Trần Manh Manh tìm Kỷ Hi Nguyệt ra ngoài ăn cơm.
“Manh Manh, tiệc sinh nhật của chú Tiền mình cũng đi, nhưng với tư cách là Kỷ đại tiểu thư.” Kỷ Hi Nguyệt nói cho Trần Manh Manh biết, “Bố mình kêu mình đi.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá. Cứ tưởng cậu vẫn muốn sống ẩn dật chứ. Mình còn đanh định nói chắc là cậu sẽ không gặp được Chu Dân trong vài ngày tới. Nếu như vậy thì buổi tối chúng ta có thể gặp nhau rồi.” Trần Manh Manh hưng phấn nói.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Đến lúc đó mình là Kỷ đại tiểu thư, không phải là phóng viên.”
“Biết rồi. Lâu lắm rồi không gặp bác Kỷ, bác vẫn khỏe chứ?” Trần Manh Manh hỏi thăm.
“Ừm, vẫn khỏe. Tối nay còn sắp xếp cho bố mình xem mắt bạn đời, cậu nhớ giúp mình nhìn thử xem. Mình muốn tìm mẹ kế!” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
Mắt Trần Manh Manh sáng rực lên: “Được được. Cuối cùng cậu cũng muốn tìm mẹ kế rồi!”