Lúc này di động của Kỷ Hi Nguyệt nhận được nội dung khái quát như sau: Đới Thành Công là sếp tổng của một diễn đàn gọi vốn, nhưng đều dùng những thủ đoạn lừa gạt để lừa những công dân tham lam, vơ vét không ít của cải. Hơn nữa thời thanh niên ông ta còn đi tù vì phạm tội cưỡng hiếp.
Sau nay nhiều tiền rồi ông ta lại có sở thích đùa giỡn với phụ nữ, thường xuyên thay đổi bạn gái, còn vung tiền sai đàn em sưu tầm đủ loại mỹ nữ, sau khi chơi đùa thì quay phim chụp ảnh đe dọa để tránh hậu họa về sau.
Kỷ Hi Nguyệt vừa đọc vừa tức giận, loại người này sao vẫn còn sống ung dung tự tại được vậy? Quả thực quá vô lý!
“Cảm ơn anh Hàn, mua-ahh~” Kỷ Hi Nguyệt nhớ là phải hồi âm lại.
Triệu Húc Hàn bên kia đọc được tin nhắn này, vẻ lạnh lùng trên mặt dịu đi đôi chút, sau đó liếc nhìn Tiêu Ân.
“Lão Khôi đã qua bên kia rồi, cậu chủ yên tâm.”
Triệu Húc Hàn cúi đầu gửi cho Kỷ Hi Nguyệt bốn chữ: “Cẩn thận, về sớm.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn tin nhắn thì khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó trở lạisảnh tiệc. Lúc cô vừa tiến vào đã thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng cô trực tiếp cầm quà đi thẳng tới chỗ ai cợ chồng chú Tiền Vạn Hào.
Kỷ Thượng Hải đang đứng bên cạnh Tiền Vạn Hào, thấy cô con gái xinh đẹp rạng rỡ bước tới, miệng ông cười toe toét đến tận mang tai
“Ây da, Tiểu Nguyệt, con càng ngày càng xinh đẹp đấy.” Tiền Vạn hào nhìn Kỷ Hi Nguyệt cũng rất kinh ngạc, hai vợ chống ông ấy là người chứng kiến quá trình trưởng thành của cô gái nho0r này.
‘Tiểu Nguyệt, con đẹp quá, lâu lắm rồi dì mới nhìn thấy con đấy!” Dương Linh, vợ của Tiền Vạn Hào cũng cười vui vẻ với Kỷ Hi Nguyệt.
“Chú Tiền, Dì Dương, hai người hình như càng sống càng trẻ đúng không.” Kỷ Hi Nguyệt cười bước tới, “Chú Tiền, đây là quà tặng chú.”
Nói xong cô ngước mắt nhìn bố mình.
Tiền Vạn Hạo và Dương Linh biết Kỷ Hi Nguyệt và Kỷ Thượng Hải không công khai thân phận ra bên ngoài, cho nên bốn người đề giao tiếp bằng ánh mắt.
“Tiểu Nguyệt, hôm nay con có thể tới đây chú Tiền rất vui. Lát nữa phải gặp mặt đứa con trai ngỗ nghịch của chú đấy.” Tiền Vạn Hào và Dương Linh đưa mắt nhìn nhau.
“Anh Giang Thành về
rồi ạ? Không phải đang ở bên nước ngoài du học sao?” Kỷ Hi Nguyệt biết con trai của Tiền Vạn Hào tên là Tiền Giang Thành, hai người cũng coi như là thanh mai trúc mã chơi với nhau từ bé, rồi cùng nhau lớn lên.
“Nó quay về không phải để thực tập sao. Tên nhóc đó nghe nói con sẽ đến thì rất là vui mừng.” Dì Dương kéo tay Kỷ Hi Nguyệt, bà càng nhìn càng thích.
Kỷ Thượng Hải thực ra là ân nhân của Tiền Vạn Hào, nếu năm đó Kỷ Thượng Hải không bỏ vốn đầu tư cho Tiền Vạn Hào thì Tiền Vạn Hào cũng không có khả năng trở thành một đại gia như bây giờ.
Cho nên nhà họ Tiền rất biết ơn Kỷ gia, đặc biệt là sau khi vợ của Kỷ Thượng Hải chết, Dương Linh đối xử với Kỷ Hi Nguyệt như con gái. Năm đó còn hùng hồn tuyên bố nếu hai đứa nhỏ thích nhau thì hai nhà kết thông gia luôn.
“Vậy thì tốt quá. Cũng lâu lắm rồi con không gặp anh Giang Thành. Sắp quên mất mặt mũi annh ấy trông như thế nào rồi, nhưng nếu giống dì Dương thì chắc chắn sẽ rất đẹp trai!” Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ cười.
“Tiểu Nguyệt, con nói câu này, lẽ nào giống chú Tiền không đẹp trai sao?” Tiền Vạn Hạo cười nói.
“Đẹp đẹp đẹp. Giống chú Tiền thì siêu cấp đẹp trai luôn, nếu không đẹp trai thì làm sao một địa mỹ nhân như dì Dương lại chung thủy một lòng với chú lâu như vậy!” Miệng của Kỷ Hi Nguyệt đầy mật ngọt.
“Ây da, đứa nhỏ này sao mà biết nói chuyện vậy chứ.” Dì Dương cười lanh lảnh.
Kỷ Thượng Hải cũng cười lắc đầu: “Con nhóc này đúng là nghịch ngợm.”
“Lão Kỷ, anh có phúc lắm đấy.” Tiền Vạn Hào đưa Kỷ Thượng Hải qua một bên chào hỏi người khác, Dương Linh thì kéo Kỷ Hi Nguyệt lại tán gẫu chuyện thường ngày.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn đông ngó tây, cô phát hiện ở đây có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp tầm ba đến bốn mươi tuổi. Xem ra anh Hàn đã sắp xếp ổn thỏa.