Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày nói: “Manh Manh, bố mình vừa mới nói cho mình biết, cha nuôi của Chu Dân không phải là người tốt. Mình cho cậu xem.” Nói rồi cô lại lấy thông tin trong di động cho Trần Manh Manh xem.
Trần Manh Manh xem xong thì sắc mặt tái nhợt: “Cha nuôi của Chu Dân sao lại là người như vậy. Không được, mình phải kêu anh ấy cách xa người đàn ông khốn nạn này mới được.”
Nói xong cô ấy toan bỏ đi thì bị Kỷ Hi Nguyệt túm lại.
“Manh Manh, cậu ngốc à. Cậu với Chu Dân mới quen biết không lâu, còn người đó là cha nuôi của anh ta. Cậu cảm thấy anh ta sẽ tin lời cậu sao? Hơn nữa lỡ như anh ta sớm đã biết cha nuôi của anh ta là loại người đó rồi thì sao?”
Trần Manh Manh nghiêm túc nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sửng sốt nói: “Vậy, vậy mình nên làm thế nào bây giờ?”
“Nếu cậu không thoải mái, có cần mình kêu người đưa cậu về trước không?” Kỷ Hi Nguyệt thực sự muốn cô ấy tránh xa nơi này, mặc dù cô thường xuyên để ý, nhưng cũng sợ lỡ có chuyện bất ngờ xảy ra.
“Không, không được. Khó lắm Chu Dân mới mang mình ra ngoài, nếu mình đi, anh ấy sẽ rất tức giận. Huống hồ gì anh ấy đã nói lát nữa tàn tiệc sẽ đưa mình đi ăn khuya.” Trần Manh Manh lắc đầu nói.
“Được rồi, vậy thì mình cũng hết cách. Cậu nhớ cẩn thận cha nuôi của anh ta là được.” Kỷ Hi Nguyệt biết khuyên nhủ cũng vô dụng, “Đi đi, điểm tâm ở đây cũng rất ngon, đến ăn nhiều một chút.”
“Được. Phải rồi, Tiểu Nguyệt, bố cậu đâu rồi? Ủa, bên kia kìa!” Trần Manh Manh nhìn thấy Kỷ Thượng Hải, “Mình có cần qua chào hỏi không?”
“Không cần đâu. Mình cũng đâu chào hỏi bố mình, tốt nhất là đừng để người khác biết thân phận của mình.” Kỷ Hi Nguyệt cười.
“Cậu kỳ lạ thật đấy. Rõ ràng là đại tiểu thư biết bao nhiêu người thèm thuồng lại lẩn tránh không muốn người ta biết.” Trần Manh Manh thực sự không hiểu nổi.
Kỷ Hi Nguyệt kéo cô ấy lại nói: “Như vậy rất tốt, bằng không mọi người sẽ ầm ĩ đòi làm quen mình, đến lúc đó mình sẽ rất mệt mỏi lắm.”
Trần Manh Manh trợn mắt nhìn cô, sau đó nói: “Ở đây rất sang trọng, còn có rất nhiều dì xinh đẹp, không phải cậu muốn chọn mẹ kế sao? Có nhìn được ai chưa?”
“Không phải mình vẫn đang
quan sát sao.” Ánh mắt của Kỷ Hi Nguyệt quả nhiên đang quan sát một nhóm dì trung niên, có mấy người thực sự rất vừa mắt, nhưng cô không lo lắng, dì Dương nhất định sẽ để tâm chuyện này.
‘Tiểu Nguyệt!” Bỗng nhiên một thanh niên đẹp trai vượt qua đám đông chạy qua bên đây.
Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai mặc đồ thể thao màu xanh lam, cao khoảng 1,8m, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
“Anh Giang Thành?” Kỷ Hi Nguyệt hai mắt mở to, không tin được người đàn ông này mới mấy năm không gặp lại đẹp trai ra như vậy, vả lại nụ cười cũng tỏa nắng thân thiện giống y như lúc nhỏ.
“Wow, nếu mẹ anh không nói thì thực sự anh không biết em lớn lên lại xinh đẹp như vậy đấy!” Mặt Tiền Giang Thành đầy vẻ vui mừng.
“Xía, dì không nói em cũng không biết anh trưởng thành lại cao ráo đẹp trai như vậy đấy!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng đưa tay ra, hai người giống như lúc nhỏ đập tay vào nhau.
Nhưng chưa tới một giây, cả người của Kỷ Hi Nguyệt đã được Giang Thành ôm vào lòng.
Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười, Giang Thành hưng phấn nói: “Anh thực sự rất nhớ em, nếu không phải bị đưa ra nước ngoài thì chúng ta có lẽ đã là một đôi rồi!”
“Anh Giang Thành.” Kỷ Hi Nguyệt đẩy anh ấy ra, “Bạn gái của anh nhiều vô số kể, anh đừng đùa em nữa.”
“Đùa cái gì, em thực sự là cô dâu nhỏ của anh mà. Lúc nhỏ đã nói rồi.” Tiền Giang Thành nhìn cô cười nói.
Kỷ Hi Nguyệt trừng mắt, đấm vào vai của anh ấy một cái: “Đừng nói bậy bạ, vậy mà cũng tính là thật à. Anh đừng có thấy em xinh đẹp rồi vượt rào tình bạn đấy!”
Tiền Giang Thành bật cười: “Được được được, em đúng là cái gì cũng dám nói, tại anh vui mừng quá ấy mà. Nào, chúng ta kiếm chỗ ngồi nói chuyện. Vị này là bạn của em à? Đi chung luôn đi.”
Nói rồi anh ấy kéo Kỷ Hi Nguyệt đi, Kỷ Hi Nguyệt vội vàng tóm Trần Manh Manh, cả hai bị anh kéo tới một quầy bar.