Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Truy Tìm Trần Manh Manh (II)


trước sau

Khi hai người đến tầng hai mươi chín, Kỷ Hi Nguyệt mới phát hiện toàn bộ tầng lầu này đều là phòng nghĩ, mà lúc này trên hành lang không tháy bóng người. Cô không biết Đới Thành Công đang ở phòng nào, còn Manh Manh rốt cuộc là có vào phòng nghĩ không?

“Làm sao tìm đây?” Giang Thành trợn mắt nói.

“Không được, Manh Manh sẽ xảy ra ra chuyện, Giang Thành, anh tới phòng giám sát xem camera xem, nói là bạn gái của anh bị người ta bắt đi, bọn họ chắc chắc sẽ cho anh xem, nhanh đi. Sau khi tra ra được thì nhớ gửi tin nhắn cho em.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói với Giang Thành.

Giang thành sửng sốt, nhưng thấy Kỷ Hi Nguyệt để ý Trần Manh Manh như vậy, anh ấy đanh phải đi tìm phòng an ninh.

Kỷ Hi Nguyệt đứng ở hành lang sốt ruột đi qua đi lại, muốn nghe ngóng động tĩnh từng phòng, nhưng hệ thống cách âm ở đây vô cùng tốt, không có chuyện nghe lén được.

Lão Khôi rất kinh ngạc, anh ta đi theo Kỷ Hi Nguyệt và Giang Thành xuống tầng dưới, sau đó núp ở đầu cầu thang bộ, từ xa thấy Kỷ Hi Nguyệt đẩy Giang Thành đi còn mình thì đi đi  lại lại trên hành lang, vẻ mặt trong rất lo lắng sốt ruột.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Nhưng anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm, miễn là Kỷ tiểu thư không đi mướn phòng với người đàn ông khác là được.

Bỗng nhiên có một  người đàn ông bước ra từ một căn phòng.

Kỷ Hi Nguyệt xoay người thì nhìn thấy Chu Dân đi ra, bên cạnh anh ta không hề có Trần Manh Manh.

“Chu Dân! Trần Manh Manh đâu!” Kỷ Hi Nguyệt vọip vã chạy qua hỏi Chu Dân.

Chu Dân thấy Kỷ Hi Nguyệt thì rất kinh ngạc, bỗng nhiên có chút lúng túng.

“Cô, sao cô lại ở đây?” Chu Dân nói cà lăm.

“Tôi hỏi anh Trần Manh Manh đâu! Có phải anh đã lừa cô áy vào phòng nghĩ rồi không!” Kỷ Hi Nguyệt muốn lao đến đẩy cửa phòng.

Chu Dân lập tức túm Kỷ Hi Nguyệt lại: “Tiểu Nguyệt, Manh Manh không có ở đây, chỉ có một mình tôi thôi.”

“Nói láo! Anh bán Manh Manh cho cha nuôi của anh rồi đúng không! Bỏ tôi ra!” Kỷ Hi Nguyệt vùng tay.

Chu Dân giống như nghe được tin giật gân, mặt lập tức biên sắc: “Cô nói bậy bạ
gì thế, Manh Manh là bạn gái của tôi!”

“Bạn gái của anh? Chu Dân, anh đừng cho rằng tôi không biết, anh bán Trần Manh Manh cho cha nuôi của anh với giá mười vạn tệ. Bỏ ra!” Kỷ Hi Nguyệt đẩy anh ta ra, sau đó xông tới đập cửa phòng.

Sắc mặt Chu Dân tối sầm, lúc Kỷ Hi Nguyệt vừa bước tới cửa phòng, anh ta từ sau lưng đột nhiên lao đến kéo cô lại, một tay bịt miệng Kỷ Hi Nguyệt, tay còn lại kẹp cổ cô.

Kỷ Hi Nguyệt đâu ngờ Chu Dân sẽ động tay động chân, ở đây góc nào cũng có camera.

Nhưng lúc này trong đầu Chu Dân chỉ còn lại điên cuồng, mười vạn tệ đó không thể nào mất đi, còn người phụ nữ này lại tự đưa mình đến cửa, đúng lúc anh ta lại kiếm thêm được ba mươi vạn!

Chu Dân kẹp Kỷ Hi Nguyệt lại rồi đẩy cửa vào, mặt của Kỷ Hi Nguyệt đã đỏ bừng, nhưng lúc này cô lại không hề sợ hãi. Khi cô bị đẩy vào phòng, trong phòng không hề có bóng dáng của Đới Thành Công, càng không nhìn thấy Trần Manh Manh đâu cả.

Lẽ nào lời Chu Dân nói là thật? Nếu như vậy tại sao không để cô vào trong để xem xét?

May là một tuần qua cô học kỹ năng tự vệ cũng không vô ích, huống hồ gì thím Lý và đại ma lại rất hà khắc, vì vậy cô ra sức đập mạnh cùi chỏ về sau, một bên giày cao gót cũng giậm mạnh về phái sau một cái.

Chu Dân đau đớn thét lên, lập tức buông cô ra.

“Cô bị bệnh thần kinh à? Rốt cuộc cô muốn làm gì đây?” Chu Dân không ngờ Kỷ  Hi Nguyệt có thể phản kích.

“Chu Dân, Manh Manh đang ở đâu!?” Kỷ Hi Nguyệt trừng mắt nhìn Chu Dân.

“Tôi không biết, hồi nãy tôi ra ngoài một mình, chắc cô ấy đã đuổi theo xuống tầng dưới!” Chu Dân nói, “Cô bị bệnh hoang tưởng à, tôi chỉ đến đây nghĩ ngơi thôi!”

Cánh cửa phòng đột nhiên bị một cú đá mở ra, Lão Khôi nhễ nhãi mồ hôi xuất hiện.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện