Thím Lý khẽ gật đầu: “Hôm nay hình như tinh thần của cậu chủ không được tốt, không biết là có bị bệnh gì không, hay là cô đi xem thử thế nào?” Thím Lý có chút lo lắng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt trở nên nghiêm túc: “Không phải chứ, hồi trưa vẫn còn khỏe mà. Để cháu đi xem thử.” Cô cũng có chút lo lắng.
Phòng của Triệu Húc Hàn không khóa cửa, Kỷ Hi Nguyệt không muốn đánh thức anh, vì vậy cô mở cửa rất nhẹ nhàng. Bên trong là một mảnh tối om, trên giường đúng là có bóng người.
Kỷ Hi Nguyệt để hai mắt từ từ thích nghi với bóng tối mới bước vào trong.
Cô thấy Triệu Húc Hàn thực sự đã ngủ, nhưng lúc cô cúi đầu nhìn mặt anh thì đột nhiên Triệu Húc Hàn mở mắt ra.
Kỷ Hi Nguyệt mất hồn, kêu lên một tiếng: “Anh Hàn, anh dọa chết tôi rồi!”
Triệu Húc Hàn vươn tay bật đèn đầu giường, thờ ơ nói: “Em đến đây làm gì?”
“Tôi cứ tưởng anh bị bệnh? Thím Lý rất lo lắng cho anh, giờ này mà đi ngủ đâu có giống với giờ giấc sinh hoạt bình thường của anh.” Kỷ Hi Nguyệt chu môi nói.
Triệu Húc Hàn lạnh mặt. Tối qua anh vì người phụ nữ này mà mất ngủ, hôm nay lại uống không ít rượu, chiều nay còn quay về công ty xử lý một đống chuyện nên có chút mệt mỏi, dùng xong cơm tối anh đi nghĩ ngơi sớm một chút để sáng mai dậy vận động.
Nhưng thời điểm Kỷ Hi Nguyệt đẩy cửa vào, anh đã tỉnh giấc.
“Anh Hàn, anh không sao chứ?” Kỷ Hi Nguyệt thấy anh không nói chuyện, cô ngồi trước giường nhìn anh hỏi.
Triệu Húc Hàn lắc đầu: “Không sao. Hơi mệt chút thôi, em đi thay quần áo rồi học kỹ năng tự vệ đi.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ chu miệng: “Oh, biết rồi, nhưng anh không sao thật chứ?”
Triệu Húc Hàn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cô. Ánh mắt này làm Kỷ Hi Nguyệt nhận định rằng anh không sao, nếu có chuyện thì đâu có nhìn dọa người như vậy?
Kỷ Hi Nguyệt đứng lên, bỗng nhiên nhớ đến gì đó rồi nói: “Anh Hàn, hôm nay cảm ơn anh đã cho tôi thể diện. Với lại, bố tôi với chú Tiền đã nhìn thấy ảnh của anh rồi, nhưng họ sẽ không nói ra ngoài đâu.”
“Ừm.” Triệu Húc Hàn thực sự không quan tâm có bị lộ hay không, anh cũng không phải là người không thể nhìn thấy, nhưng đây là truyền thống của Triệu
gia, vì sợ chủ nhận gặp phải những phiền phức hay nguy hiểm không đáng có, cho nên mới phong tỏa toàn bộ phương diện.
Một đêm yên bình. Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt với thân phận Vương Nguyệt trở lại đài truyền hình.
“Tiểu Nguyệt, sếp tìm cô đấy.” Anh Béo đang ở cửa thang máy thì gặp Kỷ Hi Nguyệt đến làm.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, tới phòng làm việc của Lộc Hùng trước.
“Sếp, anh tìm tôi sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Lộc Hùng cười toe toét: “Tiểu Nguyệt, tháng này cô có hai bản tin lớn, cấp trên muốn biểu dương bộ phận của chúng ta.”
“Lẽ nào lại muốn phát tiền thưởng cho tôi?” Kỷ Hi Nguyệt nhanh nhảu nói.
“Khụ khụ, không phải đâu. Cấp trên đưa ra một chỉ thị.” Lộc Hùng có chút khó xử.
Kỷ Hi Nguyệt tò mò: “Chỉ thị gì?” Nhìn mặt sếp thì hình như không phải là tin gì tốt đẹp.
“Là như vậy, vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn trước đây đã bị cảnh sát đè xuống rồi đúng không? Nhưng bây giờ sự quan tâm dành cho tin tức này vẫn rất cao, hơn nữa vì tính chất đã thay đổi nên mọi người hy vọng biết được chân tướng.”
“Chuyện này không phải là do cảnh sát không cho tiết lộ tin tức sao!” Kỷ Hi Nguyệt cũng biết tin tức này rất có giá trị, người dân cũng hiếu kỳ, trước khi biết được chân tướng ai cũng rất mong đợi.
“Cảnh sát cũng không thể siết chặt như vậy, cô xem, tin tức đầu tiên đã đột phá với một triệu bình luận, kỳ sau toàn hỏi là có phải do người cố ý gây ra tai nạn không. Trang web chính thức của sở cảnh sát cũng đã bị quá tải.”
Lộc Hùng tiếp tục nói: “Do đó, cấp trên đã liên hệ với sở cảnh sát, bên đó đã thành lập tổ chuyên án, cần bên phía chúng ta có một người đứng ra với tư cách là người phát ngôn của họ để đăng tin vụ án một cách có chọn lọc, tránh để dư luận rơi vào tình trạng hoang mang và nghi ngờ.”