“Hôm nay là ngày nghĩ, tin tức ngày nghĩ lúc nào cũng nhiều hơn ngày bình thường, vậy nên tôi với Liễu Đông chuẩn bị ra ngoài đi lòng vòng xem thử, nhiều khi gặp được thì sao.” Kỷ Hi Nguyệt sắp xếp đồ đạc rồi mang ba lô lên lưng.
Ánh mắt Liễu Đông có chút sâu xa nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nghĩ đến vụ tai nạn ô tô trên cầu Giang Sơn, hình như cô có khả năng dự đoán. Hôm nay vừa hay có thể xác nhận lại một lần nữa.
“Tiểu Nguyệt, cô thực sự rất có tinh thần chuyên nghiệp. Hôm nay tôi bị đau đầu, chắc chỉ cố thủ ở văn phòng thôi.” Sắc mặt của Cố Du Du không tốt cho lắm.
“Vậy chị cố gắng nghĩ ngơi đi. Chúng tôi đi đây.” Kỷ Hi Nguyệt cạn lời, người phụ nữ này vì tiền lương tăng ca gấp ba mà mang thân xác bệnh hoạn đến làm việc, xem ra áp lực cuộc sống quả thực quá lớn.
Hôm nay anh Béo không đến, vì vậy Kỷ Hi Nguyệt nói với Liễu Đông: “Chúng ta đi vòng vòng xung quanh xem thử, hay là lái xe đạp nhé?”
Liễu Đông xốc bao lô trên lưng, nói: “Không thành vấn đề, vừa hay luyện tập thân thể luôn.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, cô cũng chỉnh lại ba lô trên lưng. Hai người lái xe đạp công cộng bắt đầu lang thang trên phố.
Buổi sáng có rất nhiều người thích ngủ nướng, trước buổi cơm trưa thì thường ra ngoài ăn cơm hoặc mua đồ về nhà tự nấu.
Lang thang đầu phố cuối ngõ Kỷ Hi Nguyệt mới cảm nhận được nhịp sống hối hả của người dân, tuy cô cũng là một công dân nhỏ bé, nhưng Kỷ tiểu thư như cô lại được đại ma vương bao bọc, những công việc thường nhật hầu như cô không cần phải động tay để làm.
Liễu Đông thấy Kỷ Hi Nguyệt đã đạp xe hơn một tiếng đồng hồ nhưng không có dấu hiệu mệt mỏi. Trong lòng cậu có chút khâm phục, xem ra cô thực sự thường xuyên đi tìm tin tức.
Cậu lại không khỏi ngưỡng mộ cô nhiều hơn.
Theo trí nhớ cộng thêm bản đồ Baidu, cuối cùng Kỷ Hi Nguyệt cũng đã tìm thấy nhánh sông ở con phố này, nơi kiếp trước đã xảy ra một tin tức lớn.
Có người đã vớt từ dưới sông lên được một túi thi thể, sau đó giám định ra là đã chết cách đó hai tháng. Thi thể thối nát đến mức chỉ còn toàn xương trắng, dẫn đến sự hoang mang tột độ.
Nhưng thời điểm đó bởi vì không có báo
chí chính quy nên trên mạng xuất hiện rất nhiều hình ảnh lộn xộn, nhất thời làm cả Cảng Thành đều sôi sục. Kẻ sát nhân vẫn chưa được tìm thấy, mãi cho đến nửa năm sau xảy ra vụ án phân xác thứ hai hung thủ mới bị tóm gọn.
Kỷ Hi Nguyệt lúc đó đã nhìn thấy hình ảnh của hung thủ trên tin tức, mặc dù bây giờ không nhớ rõ nhưng cô nghĩ cũng có thể cung cấp manh mối.
“Chị Nguyệt, nghĩ chút đã.” Liễu Đông cảm thấy hơi mệt, cậu gọi giật Kỷ Hi Nguyệt đang chạy đằng trước.
Kỷ Hi Nguyệt dừng lại, quay đầu nhìn thì thấy cậu đổ đầy mồ hôi, cô khẽ cười: “Phía trước có quán nước, chúng ta đến đó nghĩ ngơi đi, tôi mời cậu uống nước ép nam việt quất.”
“Được.” Liễu Đông nhìn nụ cười dưới cặp mắt kính của cô, cậu cảm thấy hai người trẻ tuổi cùng làm chung rất thú vị, cảm giác thật sự hài hòa.
Trong ngày quốc tế lao động, được ra ngoài đi chơi với Kỷ Hi Nguyệt, cậu thật sự cảm thấy rất vui vẻ, cảm giác giống như đang hẹn hò.
Kỷ Hi Nguyệt dẫn đường đến quán nước giải khát cách đó chưa đầy 100m, hai người dừng xe, Kỷ Hi Nguyệt gọi hai ly nước ép nam việt quất mát lạnh, uống vào cảm giác chua chua sảng khoái vô cùng.
Kỷ Hi Nguyệt thấy Liễu Đông uống vào một hớp thì lập tức khuôn mặt đẹp trai nhăn tít lại, làm cô nhịn không được cười.
“Cái quái gì thế này? Sao chua thế.” Liễu Đông chua đến híp cả mắt.
“Vậy mới giải khát, làm giảm bớt mệt mỏi của cậu nữa. Cậu ngồi đây nghĩ ngơi đi, tôi đi ngắm sông.” Kỷ Hi Nguyệt cầm ly nước ép bước tới nhánh sông bên kia đường.
Ở đây là khu phố cổ, bên bờ sông có khu tập thể dục cho người già. Nhiều người già đang ở đó vận động thân thể, có cả con nít đang chạy nghịch xung quanh, nhưng đã có lan can che chắn.
Kỷ Hi Nguyệt bước đến lan can, rướn đầu ra nhìn mặt sông, không thấy chiếc thuyền gỗ nhỏ đang vớt rác, xem ra vẫn còn hơi sớm, nhưng cô nhớ có lẽ sắp đến giờ rồi.