“Bố, bố lại nữa rồi đấy.” Kỷ Hi Nguyệt chạy tới ôm lấy vai ông dỗ dành: “Con đã không sao rồi mà, bố đừng tức giận nữa.”
“Bố có thể không lo lắng sao? Bố chỉ có một đứa con gái là con, lỡ như có chuyện gì xảy ra, sau này bố còn mặt mũi nào đi gặp mẹ con đây!” Đôi mắt Kỷ Thượng Hải đỏ lên.
Kỷ Hi Nguyệt trong lòng chua xót: “Bố, con biết mà, nhưng đây là công việc mà con yêu thích. Cũng giống như mẹ của con vậy, bố không để mẹ làm pháp y nên ngày nào mẹ cũng buồn bã.”
“Biết ngay là con sẽ nói như vậy mà. Nghề phóng viên thì có gì hay đâu chứ.” Kỷ Thượng Hải rất đau lòng.
“Không có gì hay ho, nhưng có thể nhìn nhận xã hội và thế giới từ nhiều góc độ khác nhau. Vốn dĩ con sinh ra là để làm phóng viên mà. Bố, bố có biết được làm công việc mà mình yêu thích hạnh phúc thế nào không? Lẽ nào bố không muốn con gái bố hạnh phúc?” Kỷ Hi Nguyệt xoa bóp vai cho bố.
“Bố chỉ biết là nói không lại con.” Kỷ Thượng Hải cũng hết cách, “Như vậy đi, bố để cho con một vệ sĩ.”
“Không cần đâu, bây giờ con đang học kỹ năng tự vệ, người bình thường cũng không thể làm gì được con. Bố, bố yên tâm đi, hung thủ giết người con còn tóm được mà.”
Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ, lão Khôi cô còn không muốn huống hồ là vệ sĩ của bố, hơn nữa vệ sĩ của bố chắc chắn không bì được với lão Khôi.
“Con xem con đi, đừng có mà tự cao tự đại! Đi đêm nhiều cũng có ngày gặp ma đấy!” Kỷ Thượng Hải hù cô.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Con biết rồi, con sẽ cố gắng cẩn thận. Con đang học kỹ năng tự vệ với một huấn luyện viên siêu giỏi họ Triệu đấy ạ.”
“Ồ? Triệu Vân Sâm huấn luyện cho con sao? Hai đứa không phải chia tay rồi à?” Bố Kỷ kinh ngạc nói.
Kỷ Hi Nguyệt rướn môi cười: “Không phải Triệu Vân Sâm, là một người ngày trước đi chung với anh ta, chỉ là quen biết thôi. Kỹ năng huấn luyện của người đó rất tốt, một mình anh ấy có thể chấp cả năm người. Con thì một quyền cũng không đánh
tới, vì vậy con mới muốn học.”
Kỷ Thượng Hải trầm tư một lúc rồi nói: “Vậy cũng được, có huấn luyện viên giỏi như vậy con nhất định phải chăm học vào biết chưa?”
“Haha, đương nhiên!” Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng bình định được bố.
Kêu phục vụ đến để gọi mấy món yêu thích xong, Kỷ Hi Nguyệt hỏi dò: “Bố, bố cảm thấy dì Liễu Nha như thế nào?”
Kỷ Thượng Hải sững người, vặn vẹo nói: “Con bé này, bố biết ngay là con giở trò mà. Tối qua dì Dương của con còn gọi điện cho bố, nói là hẹn Liễu Nha ăn cơm.”
“Haha, con cảm thấy dì Liễu Nha cũng khá tốt, có thể làm bạn với dì Dương thì nhân phẩm chắc chắn không tệ.”
“Khụ khụ, con đừng nói nhảm nữa, bố không có ý tứ gì với cô ấy hết.” Kỷ Thượng Hải hơi khó chịu.
“Bố, đừng nói bố chê dì Liễu Nha lớn tuổi đấy nhé?” Kỷ Hi Nguyệt muốn ngã quỵ, bố thật sự nói thẳng là không có ý tứ gì.
Trước đây bố không bao giờ nói thẳng như vậy, với sự hiểu biết của Kỷ Hi Nguyệt với bố thì chắc mẩm ông bố cô đã có mục tiêu khác.
“Đương nhiên là không phải. Bố con tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, nhưng cho dù bố có muốn tìm một người bạn đời cũng không thể chín bỏ làm mười được đúng không? Nếu thực sự có cảm giác, bố sẽ thử. Con cứ lo chuyện của con trước đi.” Kỷ Thượng Hải nói xong vội uống nước trà, có chút ngượng ngùng, như thể đang che đậy điều gì đó.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy hôm nay bố cô nói về vấn đề này không giống với trước đây. Cô cảm giác tâm tình của bố có chút trầm bổng, không giữ được bình tĩnh.
Điều này khiến cho cô càng ngày càng thấy bất ổn.
“Bố, hôm qua con đứng trong bệnh viện thấy xe của bố tông vào một người phụ nữ.” Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp đề cập, “Người phụ nữ đó là cô của cộng sự con.Tên cô ta là Đường Tuyết Mai có đúng không?”