Kỷ Hi Nguyệt đau lòng, vội vàng an ủi: “Đừng sợ. Mình biết cậu căng thẳng. Không sao đâu, cứ từ từ thôi.”
“Ôi chao, đạo diễn, cô gái xấu xí này là ai vậy?” Lý Mai thấy nhan sắc của Kỷ Hi Nguyệt thì bật cười châm biếm, như thể đang nhìn thấy một trò cười vậy.
Trần Manh Manh xoay đầu qua, mắt đỏ hoe nói: “Cô ấy là bạn của tôi, xin chị đừng sỉ nhục cô ấy. Là do tôi diễn không tốt, không liên quan gì đến bạn của tôi.”
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy cô đã không nhìn lầm cô bạn thân của mình.
“Ây dô dô, còn trả treo lại tôi cơ đấy. Tôi thấy chắc là cô không muốn đóng phim nữa rồi!” Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Mai đầy vẻ giễu cợt.
Trần Manh Manh không nói nên lời, tủi thân ôm lấy Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt vỗ nhẹ vai cô ấy, sau đó quay người sang cười khẩy với Lý Mai: “Tôi là Vương Nguyệt, phóng viên của bộ phận tin tức. Không ngờ ảnh hậu Lý Mai lúc quay phim lại đối xử với hậu bối của mình như vậy. E là ngày mai tin tức giải trí vừa phát ra cô sẽ được lên top search đấy!”
“Cái gì!” Lý Mai biến sắc, lập tức túm cánh tay của Kỷ Hi Nguyệt, “Cô đang uy hiếp tôi?”
“Uy hiếp cô đấy thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt hất tay cô ta ra, hơn nữa lực còn rất mạnh.
Lý Mai đau đớn lùi về sau, phẫn nộ nhìn khuôn mặt xấu xí của Kỷ Hi Nguyệt.
“Lý Mai, diễn xuất của cô quả thực rất tốt, nhưng hy vọng là nhân phẩm của cô cũng tốt như vậy. Đối với người mới mà một chút nhẫn nại cũng không có, sao cô có thể xứng đáng làm tiền bối? Tôi khuyên cô nên nhã nhặn một chút, nếu không sau này kết cục sẽ không được suôn sẻ đâu.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn chằm chằm vào mắt cô ta nói từng câu từng chữ.
Lý Mai biến sắc, cô ta nhìn Kỷ Hi Nguyệt mà không tin nổi.
Bỗng nhiên cô ta nổi đóa: “Đạo diễn, người này là ai? Tại sao còn chưa đuổi đi!”
“Khụ khụ, cô ấy chính là phóng viên đã đánh nhau với tên hung thủ giết người.” Đạo diễn vừa nhìn thấy đã nhận ra Kỷ Hi Nguyệt.
Lý Mai vừa nghe đến bốn chữ ‘hung thủ giết người’ thì sợ hãi cách xa Kỷ Hi Nguyệt.
Những nhân viên đoàn phim khác cũng ngạc nhiên nhìn Kỷ Hi Nguyệt, không ngờ anh hùng dũng cảm và cool ngầu trên băng ghi hình đang ở trước mặt bọn họ.
Kỷ Hi Nguyệt
không thèm để ý đến Lý Mai, cô bước tới trước mặt đạo diễn nói: “Đạo diễn, Manh Manh là người mới, cũng chưa từng đóng phim bao giờ, nhưng cô thực sự rất yêu thích diễn xuất. Tôi tin là chỉ cần được trau chuốt tốt, cô ấy sẽ trở thành một diễn viên giỏi.”
“Nói khoác mà không biết ngượng. Trình độ của cô ta kém như vậy làm gì có khả năng trở thành diễn viên giỏi?” Lý Mai chế nhạo.
“Cô Lý, hình như cô cũng bắt đầu từ vai nha hoàn đúng không? Những chuyện năm xưa của cô bên tin tức giải trí của tôi đều có cả đấy. Tôi có thể lật lại đăng một vài bái báo, xem như tiện thể tuyên truyền cho đoàn phim các cô luôn.” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy.
“Cô! Đạo diễn, anh xem đi, cô ta thực sự dám uy hiếp tôi!” Lý Mai tức đến méo mặt.
Đạo diễn liếc nhìn Lý Mai: “Lý Mai, cô đã đuổi hai nha hoàn rồi, lần này mà đuổi nữa thì ai sẽ đóng vai này bây giờ? Cô đại khái ôn hòa hơn một chút đi, được không?”
Lý Mai không dám tin, trợn mắt nhìn đạo diễn, sau đó đạo diễn ghé vào tai cô ta nói mấy câu.
Lý Mai kinh hoàng bụm miệng, đưa mắt nhìn Trần Manh Manh, dường như cô ta không ngờ Trần Manh Manh là người được cấp trên đặc cách đưa xuống.
“Sao anh không nói sớm!” Lý Mai trách đạo diễn, nhưng lúc cô ta nhìn Kỷ Hi Nguyệt trong ánh mắt vẫn đầy bất mãn. Cô phóng nhiên nhỏ bé này vậy mà dám uy hiếp cô ta, trong khi cô ta là ảnh hậu! Cô ta lý nào lại đi sợ hãi.
“Manh Manh, không sao rồi. Cố gắng diễn cho tốt. Bộ phim này hứa hẹn sẽ bùng nổ, đến lúc đó cậu cũng sẽ nổi tiếng thôi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Thật không?” Trần Manh Manh rất cảm động.
“Tất nhiên, không phải cậu nói mình là nhà tiên tri sao? Được rồi, tiếp tục cố gắng đi, mình ở bên dưới nhìn cậu. Đợi lát nữa cậu tan làm bọn mình đi ăn cơm.” Kỷ Hi Nguyệt vỗ về cô ấy.
“Ừm, có cậu ở đây mình rất an tâm, nhất định mình sẽ diễn tốt.” Trần Manh Manh dứt khoát gật đầu.