Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Giả làm bạn gái (IV)


trước sau

“Phụt!” Kỷ Hi Nguyệt suýt phun nước miếng, cô trợn mắt kinh ngạ: “Anh lấy tự tin đâu ra vậy? Anh Hàn còn đẹp trai hơn anh gấp mấy lần đấy!”

Gương mặt lạnh lùng của Triệu Húc Hàn bỗng chốc ôn hòa. Vô Cốt khinh thường, trừng mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt, người phụ nữ này không biết xấu hổ lại đi dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cậu chủ sao?

“Tôi cũng đâu có thua kém? Mặt cậu ta lúc nào cũng lạnh lùng như cương thi, làm gì đẹp trai thân thiện thu hút phụ nữ như tôi?” Cố Cửu chép miệng.

“Anh đủ rồi đấy. Nói nghe thử xem anh có chỗ nào đáng để tôi thích không. Nếu không phụ nữ ưu tú như tôi làm sao có thể thích một người như anh được?” Kỷ Hi Nguyệt liếc xéo anh ấy.

“Tiểu Nguyệt, cô, cô, cô quá đáng lắm rồi đấy. Được rồi! Chẳng phải tôi là bác sĩ sao? Cứ nói là cô bị thương, đến bệnh viện được tôi chữa trị, rồi chúng ta vừa gặp đã yêu, bắt đầu từ ba năm trước.”

“Vậy lúc đó tôi chỉ mới mười tám, vẫn còn là học sinh! Anh có bị thiểu năng không đấy?” Kỷ Hi Nguyệt bực mình trừng mắt, “Nói như vậy lại khiến cho bố mẹ anh nghĩ tôi không học hành đàng hoàng, suốt ngày lo nói chuyện yêu đương?”

Vẻ mặt của Triệu Húc Hàn có chút quái đản, hình như là đang nén cười. Nhìn biểu cảm sốt ruột của Cố Cửu đối diện, trong lòng anh cảm thấy rất sảng khoái. Người phụ nữ của anh đúng là lợi hại, ngay cả người tự nhận mình có tài ăn nói như Cố Cửu cũng phải câm nín.

Cố Cửu sững sờ, thiếu nước muốn gọi Kỷ Hi Nguyệt là bà cô.

“Vậy phải bịa thế nào đây?” Cố Cửu đưa mắt cầu cứu Triệu Húc Hàn, sau đó lại nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt rướn môi cười: “Anh Hàn, anh có chủ ý gì hay không?”

Triệu Húc Hàn lập tức xoay đầu lại. Nụ cười của người phụ này quá rực rỡ, làm anh cảm thấy chói cả mắt.

“Em tự nghĩ đi.”Triệu Húc Hàn đáp gọn lẹ, dứt khoát.

Cố Cửu khinh thường Triệu Húc Hàn.

Vô Cốt cũng rũ mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.

“Vậy thì bắt đầu từ năm ngoài đi. Ban đầu tôi là một sinh viên kém cỏi và luôn đeo đuổi Triệu Vân Sâm, còn anh là người khiến tôi biết lạc đường mà quay về. Sau đó thấy tôi
nổ lực làm phóng viên, đưa được không ít bản tin lớn, thỉnh thoảng bị thương vào bệnh viện của anh đều được anh chăm sóc. Tôi đối với anh là từ cảm động chuyển qua yêu thích, còn anh thích tôi là bởi vì bị tính cách của tôi hấp dẫn, từ một cô gái kém cỏi trở thành một người ưu tú trong sự nghiệp.”

Kỷ Hi Nguyệt trình bày xong thì nhìn bọn họ tự hào nói: “Thế nào?”

Khóe miệng hai người đàn ông khẽ run rẩy, bao gồm cả Vô Cốt, bọn họ đều không biết nên đáp lại cô thế nào.

“Tôi thấy như vậy có vẻ hợp lý hơn. Đương nhiên đó chưa phải là lí do Cửu thiếu yêu tôi sâu đậm, nhưng ít nhất mẹ anh sẽ cảm thấy anh còn biết phân biệt đúng sai, còn có lương tâm bảo vệ kẻ yếu, từ đó mẹ sẽ cho rằng, nếu anh ở với tôi, anh sẽ cư xử chuẩn mực giống con người hơn.”

Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày nhìn Cố Cửu.

“Cái gì mà giống con người hơn? Tôi vốn dĩ là con người!” Cố Cửu thực sự nghiến răng nghiến lợi.

“Nhưng không phải bố anh vẫn luôn cho rằng anh văn dốt võ nát, ăn chơi đàn đúm, cà lơ phất phơ chẳng làm nên trò trống gì sao?” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường anh ấy.

Cố Cửu chịu thua.

“Được rồi, cứ vậy đi. Các anh về được rồi đấy!” Triệu Húc Hàn đột nhiên đứng lên đuổi khách.

Có Cửu vội vàng nói: “Có khả thi không?”

“Là giúp anh nhất thời, đâu thể giúp anh cả đời? Chuyện sau này anh tự mà nghĩ cách đi!” Triệu Húc Hàn nói xong thì kéo Kỷ Hi Nguyệt lên lầu.

“Có người yêu rồi là không coi bạn bè ra gì!” Cố Cửu thấy hai người không thèm đếm xỉa tới mình, tức giận nói: “Vô Cốt, chúng ta về thôi!”

Vô Cốt ở đằng sau nhìn Triệu Húc Hàn kéo tay Kỷ Hi Nguyệt lên lầu, gương mặt xinh đẹp càng lạnh lùng hơn, đôi mắt cũng tràn đầy sự bất mẫn với Kỷ Hi Nguyệt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện