Vừa bước vào phòng bà đã phát hiện không có bóng dáng của Kỷ Hi Nguyệt. Lẽ nào tối qua tiểu thư ra ngoài cả đêm không về?
Không đúng, trên sàn đều là quần áo huấn luyện của tiểu thư, phòng tắm cũng rất bừa bộn. Mặc dù những thứ này bình thường là bà dọn, nhưng thím Lý biết Kỷ Hi Nguyệt thực ra là một cô tiểu thư rất lịch sự.
Quần áo và đồ dùng thay giặt hằng ngày cô đều bỏ vào giỏ đựng đồ giặt, tuyệt đối sẽ không vứt lung tung như thế này, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?
Tuy nhiên vẫn còn một khả năng!
Thím Lý tới trước cửa phòng của Triệu Húc Hàn.
Kỷ tiểu thư có khi nào ở trong phòng cậu chủ không?
Bà định gõ cửa, nhưng nếu Kỷ tiểu thư thật sự ở trong phòng cậu chủ thì phỏng chừng đêm qua đã rất mệt, bà không nên đánh thức bọn họ.
Thím Lý chép miệng cười, xem ra cậu chủ đối xử với Kỷ tiểu thư rất khác biệt.
Bà vẫn nên đi làm đồ ăn sáng thì hơn.
Thế nhưng vừa mới bước tới đầu cầu thang, từ trong phòng cậu chủ vang lên âm thanh ‘a’ rất lớn.
Thím Lý xoay đầu thì nhìn thấy cửa phòng cậu chủ bị mở ra, liền ngay sau đó là thân hình trần như nhộng của Kỷ Hi Nguyệt lao ra ngoài, vết bầm tím trên cơ thể cô được phơi bày rất rõ ràng.
Thím Lý bị cảnh tượng này làm cho đờ đẫn.
Thì ra Kỷ Hi Nguyệt đã có đồng hồ sinh học, cứ tầm giờ này là cô sẽ tự động thức dậy.
Còn Triệu Húc Hàn thì đêm qua mất ngủ, mãi cho đến nửa đêm mới chợp mắt nên đồng hồ sinh học cũng không đánh thức anh dậy được.
Kỷ Hi Nguyệt vừa mở mắt là đã nhìn thấy nam thần đang say ngủ trước mặt mình.
Đầu tiên là cô đờ đẫn, hoàn toàn không biết rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra?
Sau đó cô vén chăn lên, vừa nhìn là đã thấy bản thân không một mảnh vải che thân. Bởi vì đắp chung một chiếc chăn với đại ma vương, cho nên lúc cô kéo lên nhìn vào bên trong đã thoáng thấy được Triệu Húc Hàn cũng trần như nhộng.
Đây không phải là vấn đề nhỏ.
Sau đó cô lập tức hét lên, hất chân ra rồi lao xuống giường, chạy như bay về phòng của mình.
Đó cũng là cảnh mà thím Lý thấy được.
Nhưng thím Lý đã nhanh chóng xuống lầu trốn vào phòng bếp. Cậu chủ lại làm gì Kỷ tiểu thư rồi sao? Nghe nói lần trước nguyên cả một đêm rất đáng sợ.
Nhưng bà
không dám lắm miệng hỏi, dù sao cậu chủ đối với Kỷ tiểu thư không quá bất thường là được.
Bà thực sự rất thích Kỷ tiểu thư, nhưng nếu cô làm chủ mẫu thì vẫn chưa đủ tư cách. Hy vọng là cô càng ngày càng kiên cường để có thể làm chủ mẫu quản lý Triệu gia.
Triệu Húc Hàn bị hết hồn mà tỉnh giấc, lúc anh mở mắt ra cũng là lúc Kỷ Hi Nguyệt trần truồng chạy ra ngoài.
Sau đó anh cau mày nhìn đồng hồ treo tường, đã năm giờ bốn mươi lăm phút, anh vậy mà lại ngủ quên.
Xem ra người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt này có sức ảnh hưởng với anh quá lớn.
Nhớ đến đêm qua mãi ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ như chú mèo nhỏ đáng thương của cô đến nửa đêm mới chợp mắt, trong lòng anh dường như tốt hơn một chút. Như thể có cô ở bên cạnh khiến anh cảm thấy an tâm hơn.
Hất chăn ra mới phát hiện bản thân cũng không mặc quần áo, khóe miệng anh không khỏi run rẩy.
Đêm qua anh ở trong bồn tắm ‘xử lý’ xong thì lên giường nằm ngủ rất tự nhiên, cũng không hề cảm thấy có gì bất hợp lý.
Kỷ Hi Nguyệt lúc này đang run rẩy trốn trong chiếc chăn trên giường của mình, trong đầu cô là một mảnh trắng xóa. Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cô cô gắng nhớ lại, hình như là cô bị Triệu Húc Hàn đánh vào mông xong tủi thân bật khóc, rồi sau đó cô ngủ thiếp đi?
Lẽ nào sau khi cô ngủ anh đã bộc phát thú tính với cô?
Không thể nào. Nếu đã trải qua chuyện nam nữ, sao bộ phận đó của cô không có cảm giác gì?
Nguyên một đêm hôm đó cô đau muốn chết đi sống lại, cái cảm giác đó cho dù đã trải qua hai kiếp nhưng cô vẫn nhớ rất rõ.
Vậy thì? Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Triệu Húc Hàn ôm cô xuống, giúp cô tắm rửa?
Cho dù như vậy thì tại sao cô lại nằm trên giường của anh?
Hơn nữa, tại sao anh cũng trần như nhộng?
Aaaaaaa! Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?