Kỷ Hi Nguyệt sững người, mặt đỏ tía tai nói, “Thím Lý, thím, thím nghĩ sai lệch rồi. Tối qua cháu tập luyện mệt quá nên ngủ quên. Anh Hàn giúp cháu tắm rửa thôi chứ không có chuyện gì xảy ra cả. Thật đấy!”
Vẻ mặt thím Lý có chút kỳ lạ: “Thật sự không sao?”
“Không sao. Chỉ là tập luyện hăng quá nên mới đau nhức toàn thân thôi. Phải rồi, dầu xoa bóp của anh Hàn dùng trước đây vẫn còn chứ? Lát nữa phiền thím giúp cháu thoa một chút nhé. Cháu sợ tới thủ đô đau quá diễn không tốt.” Kỷ Hi Nguyệt chuyển đề tài một cách tự nhiên.
“Đương nhiên là còn rồi. Nhưng có chắc là không cần cậu chủ thoa giúp cô không?” Thím Lý cười có chút gian manh.
“Thím Lý, thím càng ngày càng xấu tính rồi đấy.” Kỷ Hi Nguyệt hờn dỗi nói.
Thím Lý bật cười, sau đó gật đầu nói: “Được rồi, mau ăn đi, buổi trưa còn phải xuất phát.”
“Vâng. Cảm ơn thím Lý.” Nụ cười tỏa nắng của Kỷ Hi Nguyệt luôn khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Loáng cái đã đến giờ, Cố Cửu, Vô Cốt và Tiêu Ân đều đã có mặt. Tiêu Ân và Vô Cốt mang hành lý xuống xe đợi trước. Triệu Húc Hàn còn bận xử lý một số công chuyện.
Mười một giờ, Triệu Húc Hàn bảo thím Lý lên thư phòng gọi Kỷ Hi Nguyệt đang xem tin tức trên máy tính xuống, đã tới giờ xuất phát.
Kỷ Hi Nguyệt mặc một bộ đồ màu trắng của Tiểu Hương Phong, mái tóc xoăn dài buông thả đến eo kết hợp với một chiếc băng đô pha lê. Ngoại trừ chút son đỏ trên môi ra thì trên gương mặt cô không trang điểm thêm bất cứ chỗ nào.
Chân mang đôi giày gót nhọn màu trắng, cô từ trên lầu chầm chậm bước xuống.
Cố Cửu ngước mắt lên nhìn. Anh ấy phảng phất cảm nhận được có một làn gió xuân tươi mát thổi vào mặt, nụ cười xinh đẹp tỏa nắng trên gương mặt cô làm lòng người say đắm.
Mặc dù trước đây đã từng thấy Kỷ Hi Nguyệt ăn diện thục nữ như thế này, nhưng nhìn thấy lần nữa vẫn cảm thấy rất choáng ngợp.
Hôm nay Cố Cửu cũng ăn mặc rất chỉnh tề, trong bộ vest màu xanh nhạt, mái tóc dài chải ngược và buộc thành đuôi ngựa, nhìn anh ấy như một quý ông thực thụ.
“Khụ khụ.” Triệu Húc Hàn thấy ánh mắt của Cố Cửu thì khẽ cau mày, lập tức ho khan vài tiếng. Anh nhủ thầm, không biết để Kỷ Hi Nguyệt giả làm bạn gái của anh ấy có phải là một quyết định sai lầm hay không nữa?
Cố Cửu nhanh chóng tỉnh lại, có chút
ngượng ngùng bật cười: “Tiểu Nguyệt, cô đúng là càng ngày càng xinh đẹp, nhưng thục nữ như vậy có vẻ không hợp với tính cách của cô thì phải.”
“Cửu thiếu, lẽ nào bố anh không thích dáng vẻ này của tôi? Hay là để tôi đổi bộ khác?” Kỷ Hi Nguyệt bất mãn nói.
“Không không không, không cần. Như vậy là đẹp rồi. Bố tôi rất thích kiểu thục nữ.” Cố Cửu vội vàng nói.
“Ủa, vậy chứ không phải bố anh thích kiểu nữ hán tử như Hạ tiểu thư à?” Kỷ Hi Nguyệt tỏ vẻ sửng sốt.
Cố Cửu bỗng chốc ỉu xìu, thở dài nói: “Còn không phải là do con gái của chiến hữu, môn đăng hộ đối gì đó sao. Cũng chưa bao giờ nghĩ xem con trai mình có thích hay là không. Thật sự không biết tôi có phải do ông ấy sinh ra không nữa.”
“Được rồi, Cửu thiếu, có vấn đề này quan trọng hơn dây.” Kỷ Hi Nguyệt bước tới trước mặt anh ấy nghiêm túc nói.
Cố Cửu cũng ngồi ngay ngắn lại: “Cô hỏi đi.”
“Bố mẹ anh có bị bệnh tim không?” Vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt rất nghiêm túc.
“Khụ!” Triệu Húc Hàn lặp tức xoay người đi về phía cửa, khuôn mặt tuấn tú không khỏi run lên.
Cố Cửu tròn mắt, mù mờ nói: “Không có. Sức khỏe bố mẹ tôi rất tốt, năm nào họ cũng đi khám sức khỏe định kỳ.”
“Ừm, tôi cũng nghĩ là không có, nếu không đã sớm bị đứa con bất hiếu như anh chọc tức mà chết rồi!” Kỷ H Nguyệt nói xong thì đứng dậy bỏ đi.
“…..!” Cố Cửu bị sốc đến nỗi nói không nên lời.
Trong tháng máy, Cố Cửu nhìn cảnh Kỷ Hi Nguyệt khoác cánh tay Triệu Húc Hàn, khóe miệng khẽ giật, cân nhắc nói: “Hai người các cậu ở thủ đô đừng có bộ dạng thế này đấy nhé. Sơ hở tí là bị soi ra ngay.”
“Anh làm như tôi ngốc lắm không bằng.” Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói.
Triệu Húc Hàn cũng hờ hững liếc nhìn Cố Cửu.
Cố Cửu cảm thấy mình ở trước mặt hai người này hình như rất ngu ngốc.