Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Tình địch giả so chiêu (III)


trước sau

Lập trường của bốn vị trưởng bối lúc này rất ngổn ngang, mẹ Cố đương nhiên là nóng ruột, nhưng nhìn chồng mình không lên tiếng, Hạ Gia Quốc cũng không lên tiếng, còn mẹ Hạ thì mặt mày hầm hầm, bà không biết nên nói gì cho đặng.

Thôi thì để lớp trẻ tự khuyên giải nhau trước vậy.

“Nếu không phải con hồ ly tinh như cô câu dẫn anh Cửu thì làm gì anh ấy thích cô?” Hạ Tâm Lan tức tối, tay chân có chút lộn xộn. Vô Cốt đúng là cao thủ, nếu không phải cô ta cố ý nương tay thì Hạ Tâm Lan đã  mấy lần bị cô ta đánh trúng.

Thực ra, từ lúc bắt đầu Vô Cốt vẫn đi theo sau lưng Kỷ Hi Nguyệt và Cố Cửu, khoảnh khắc Cố Cửu suýt chút nữa bị Hạ Tâm Lan đánh, cô ta đương nhiên có thể ra mặt. Chỉ là thấy Kỷ Hi Nguyệt đã chặn lại nên cô ta lười ra tay. Trong lòng cô ta còn nghĩ, tốt nhất Hạ Lan Tâm nên đánh Kỷ Hi Nguyệt mạnh vào để cô bớt kiêu căng ngạo mạn.

Nhưng Vô Cốt không ngờ Kỷ Hi Nguyệt mới tập luyện chưa đến một tháng lại có thể tiếp chiêu như vậy.

Lúc này với trách nhiệm là vệ sĩ của Cố Cửu, cô ta không thể để Cố Cửu bị đánh lần nữa nên nhất thiết phải ra tay.

“Hạ Tâm Lan, phụ nữ như Tiểu Nguyệt không cần quyến rũ cũng có khối đàn ông theo đuổi. Cô có biết vì sao không?” Cố Cửu bực mình nói.

“Cô ta không phải chỉ có cái mặt hồ ly tinh đó sao? Còn gì nữa? Cố Cửu, không ngờ anh nông cạn vậy đấy!”  Hạ Tâm Lan chế nhạo.

“Cô thực sự quá ngang ngược. Bố mẹ, nếu gọi con về để giải quyết vấn đề theo cách này thì con đành phải mang Tiểu Nguyệt về lại Cảng Thành vậy!” Cố Cửu quay sang nói với bố mẹ mình.

Anh ấy cảm thấy mất hết thể diện trước mặt Kỷ Hi Nguyệt.

“Dừng tay!” Bố Cố đột nhiên quát  lên một tiếng.

Vô Cốt lập tức lùi lại, Hạ Lan Tâm khẽ dụi cổ tay đau nhức, đưa mắt  nhìn Vô Cốt hỏi, “Cô là ai?”

Vô Cốt nắm tay thành quyền đáp: “Tôi là vệ sĩ của Cố thiếu.”

“Người của Triệu gia?” Hạ Tâm Lan nheo mắt nói.

“Vâng.” Vô Cốt giống hệt
với người máy, không hề có biểu cảm dư thừa.

Hạ Tâm Lan gật đầu đáp: “Người của Triệu gia quả nhiên lợi hại, Tâm Lan đã được lĩnh giáo.”

“Hạ tiểu thư khách sáo rồi.” Vô Cốt lùi về phía sau. Ánh mắt liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt có chút đắc ý, có lẽ người khác không nhìn thấy, nhưng Kỷ Hi Nguyệt có thể cảm nhận được.

“Lão Hạ, Hoàn Nhĩ, tên nhóc này mới về ngày đầu tiên, có gì chúng ta ăn cơm rồi nói chuyện sau.” Cố Toàn Nghĩa nhìn Hạ Gia Quốc.

“Được, Tâm Lan, ăn cơm trước đi. Kỷ tiểu thư đến là khách, con đừng thất lễ.” Hạ Gia Quốc  ném cho con gái ánh mắt sắc bén.

Hạ Tâm Lan tỏ vẻ uất ức. Xoay đầu thấy nhìn Cố Cửu đang hết mực quan tâm Kỷ Hi Nguyệt, cô ta tức đến sùi bọt mép.

Sau đó thấy vẻ mặt của mẹ Cố nghiêm lại thì sửng sốt. Vội vàng chạy tới khoác cánh tay bà nói: “Dì, dì sẽ không ghét con đấy chứ?”

“Nói bậy bạ gì vậy, dì luôn xem con như con gái của mình, con đừng nghĩ lung tung. Chúng ta vào ăn cơm trước đi.” Trong lòng mẹ Cố cũng rất sầu não.

Quay đầu nhìn thấy con trai quan tâm Kỷ Hi Nguyệt, bà chỉ đành thở dài.

Trong gian chính của tứ hợp viện, một bàn ăn lớn đang ngồi rất nhiều người.

“Bố mẹ, em gái đâu rồi? Không phải nói hôm nay cũng về sao?” Cố Cửu không thấy em gái Cố Mỹ Tâm của mình có chút thắc mắc hỏi.

“Con bé nói tối nay bận việc, sáng mai mới về. Cho nên tối nay các con phải ở lại đây không được đi biết chưa? Nếu không em gái con chưa thấy được Tiểu Nguyệt sẽ buồn lắm đấy.” Mẹ Cố nói với Kỷ Hi Nguyệt và Cố Cửu.

“Vốn dĩ là con định ở lại, nhưng không ngờ vừa về đến nhà đã gặp cảnh đánh nhau, như vậy còn ai còn dám ở lại nữa?” Cố Cửu oán trách Hạ Tâm Lan.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện