Chu Bách bên đây nghe thấy tiếng nói chuyện liền ngẩng đầu lên xem, vừa nhìn thấy Kiều Nhâm cầm máy bộ đàm trong tay thì biến sắc, vội vàng xoay người bỏ chạy.
“Chu Bách đã bỏ chạy. Mau bắt người lại!” Kiều Nhâm lập tức thông báo qua máy bộ đàm, bản thân anh ấy cũng cấp tốc đuổi theo.
Hạ Tâm Lan cũng đuổi theo sau. Kỷ Hi Nguyệt thấy hai người thân thủ nhanh nhẹn thì vô cùng hâm mộ, cô biết bản thân không đuổi kịp bọn họ nên chỉ còn cách ngồi bên ngoài canh giữ.
Cô dùng di động quay lại toàn bộ hình ảnh xảy ra trong xưởng sửa chữa. Những người còn lại đều bị dọa cho run rẩy, không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Cô gái, cô nói Chu Bách là hung thủ của vụ án phóng hỏa sao?” Có một anh bảo dưỡng sắc mặt khó coi hỏi Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Phải rồi, ngày thường tên này có gì khác lạ không?”
“Không có, vẫn bình thường.” Mấy nhân viên bảo dưỡng khác cũng chạy qua đây.
“Bình thường Chu Bách cũng rất tốt, ngoại trừ những lúc nóng nảy gọi điện cho bạn gái ra thì mọi thứ vẫn ổn.”
“Sao anh ta lại là hung thủ được? Chuyện này, chuyện này thực sự quá đáng sợ.”
“Đúng vậy, không thể tin được.” Mọi người đều bị dọa không nhẹ.
Lúc này bên trong truyền đến tiếng la hét, Kỷ Hi Nguyệt vội vàng quay phim, kịp thời bắt được hình ảnh Chu Bách bị áp giải từ phía sau, ra tới bên ngoài thì bị đè xuống đất.
“Di động của anh ta đâu?!” Kỷ Hi Nguyệt lật đật hỏi.
Chiếc quần màu be của Hạ Tâm Lan dính đầy dầu mỡ xe hơi. Cô ta lập tức ngồi xổm xuống, lục soát khắp người Chu Bách, khiến cho đám người Kiều Nhâm cũng sững sờ không nói nên lời.
Người phụ nữ này vừa rồi quá mạnh mẽ, vừa thấy Chu Bách định nhảy khỏi cửa sổ để thoát thân thì lập tức tung một cước hất văng. Ngay cả Kiều Nhâm cũng tự nhận võ nghệ không bằng cô ta.
“Không có, trên người anh ta không có điện thoại.”
“Ban nãy tôi mới thấy anh ta cầm điện thoại đi ra mà, mau tìm thử đi. Bằng chứng có lẽ đang nằm trong chiếc di động đó!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.
Chu Bách đang bị đè xuống đất đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Hi Nguyệt, trong ánh mắt đầy sự khó tin.
“Mọi người chia nhau
ra tìm đi. Chắc chắn anh ta đã giấu ở nơi nào đó.” Kiều Nhâm lên tiếng.
Chu Bách bị còng mang lên xe cảnh sát. Những người khác cũng bắt đầu tản ra đi tìm.
Kỷ Hi Nguyệt cũng tham gia vào công việc tìm kiếm, nhưng xưởng sửa chữa này rất lớn, lại nhiều xe hư hỏng, linh kiện bên trong cũng chằng chịt, kiếm đường đi còn khó chứ đừng nói kiếm thứ nhỏ như di động.
Mọi người lần theo con đường ban nãy Chu Bách bỏ trốn, nhưng không tìm ra.
Kiều Nhâm gọi điện thoại về cục nhờ người định vị, nhưng cũng chỉ định vị được là đang ở trong xưởng này, còn chính xác nằm ở chỗ nào thì đành phải nhờ vào sức người để tìm kiếm.
Gọi điện thoại cũng không nghe đổ chuông, làm mọi người cũng muốn đau đầu theo nó.
“Anh ta hẳn đã ném nó ra ngoài, có khả năng là trong những chiếc xe bị hỏng. Không nhất định là ở trên mặt đất.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Đúng vậy. Mọi người cũng tìm trên xe luôn đi.’ Hạ Tâm Lan nói.
Mười phút sau, Kỷ Hi Nguyệt bật cười reo lên: “Tôi tìm thấy rồi, haha.”
Mọi người lập tức chạy qua, nhìn thấy trên người Kỷ Hi Nguyệt toàn là dầu nhớt, trong tay cầm một chiếc di động bẩn nhớp nhưng lại cười rất vui vẻ.
Vừa rồi Kỷ Hi Nguyệt nằm bò lên đầu xe của một chiếc ô tô đang tháo dỡ động cơ, chiếc di động này bị kẹt giữa bơm dầu nên mọi người mới không tìm thấy.
“Kỷ tiểu thư, cô giỏi thật đấy. Cái này cũng do cô tìm thấy.” Kiều Nhâm có phần khâm phục cô.
“Haha, tôi chỉ cảm thấy tên này chắc chắn muốn thủ tiêu chứng cứ, nên nhất định sẽ ném ở những chỗ khó tìm. Các anh nhìn xem, chỗ này mà rớt xuống một tí nữa là khỏi tìm thấy luôn đấy.” Kỷ Hi Nguyệt chỉ vào đầu xe đang tháo dở sửa chữa được một nửa.