Kỷ Hi Nguyệt đi theo phía sau, tim bỗng nhiên đập thình thịch. Không biết hôm nay tại sao Triệu Húc Hàn lại đến đây.
Trong sân, Cố Toàn Nghĩa đã ra bắt tay với Triệu Húc Hàn. Triệu Húc Hàn như ngày thường vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng không bao giờ xuất hiện nụ cười với người khác.
Tiêu Ân đứng ở cửa ra vào. Vô Cốt thì gương mặt tối sầm. Nguyên do là vì tối hôm qua Cố Cửu say khướt, cô ta không những phải thu xếp cho mấy người bạn của anh ấy mà còn phải cõng anh ấy về nhà, cho nên sáng nay đã ngủ quên, không biết anh ấy ra ngoài khi nào.
Càng không biết Kỷ Hi Nguyệt mới ra ngoài một buổi sáng đã phá được vụ phóng hỏa tàn nhẫn 515 gây chấn động cả thủ đô.
“Tiểu Triệu, con đến đấy à. Khách quý khách quý.” Mẹ Cố bước tới chào đón Triệu Húc Hàn.
Tiêu Ân và Kỷ Hi Nguyệt mắng thầm trong lòng, người đàn ông này tối qua đã đến đây, hôm nay đến nữa cũng chịu khó chứ nhỉ.
“Dì Cố, lâu quá không gặp” Triệu Húc Hàn cũng lễ phép bắt tay chào hỏi Ôn Cầm, sau đó đưa mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Tiểu Triệu, đây là bạn gái của a Cửu, tên là Kỷ Hi Nguyệt. Chắc là con biết đúng không?” Mẹ Cố lập tức giới thiệu.
Triệu Húc Hàn bước thẳng tới trước mặt Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt có chút căng thẳng nhìn anh.
Triệu Húc Hàn đột nhiên vươn tay quàng lên vai Kỷ Hi Nguyệt, làm cho hai người già nhà họ Cố ngạc nhiên tới nỗi muốn rớt con người ra ngoài.
“Mẹ kiếp, Triệu Húc Hàn, cậu có cần phải gấp gáp vạch trần thế không hả tên đàn ông đê tiện?” Cố Cửu thật sự muốn nhào lên đánh Triệu Húc Hàn.
Cố Toàn Nghĩa và Ôn Cầm trố mắt nhìn ba người.
“Chú Cố, dì Cố, Kỷ Hi Nguyệt là bạn gái của con, là con cho Cố Cửu mượn để chắn Hạ Tâm Lan, bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành rồi thì cũng nên trả lại cho con.” Triệu Húc Hàn ngang ngược nói.
“….!” Kỷ Hi Nguyệt muốn hóa đá.
“Thì ra là như vậy. Chú đang còn nghĩ Cố Cửu nhà chú có cái gì tốt mà lại được một cô gái xuất sắc như Kỷ Hi Nguyệt yêu mến.” Cố Toàn Nghĩa dở khóc dở cười, trong lòng hết sức thất vọng. Ông cũng rất vừa lòng cô gái Kỷ Hi Nguyệt này.
“Không, không phải
chứ? Tiểu Cửu, đây, đây là thật sao?” Mẹ Cố bị đả kích, bà rất thích Kỷ Hi Nguyệt, rất muốn cô trở thành con dâu của bà.
“Mẹ, Tiểu Nguyệt quả thực không phải là bạn gái của con, cô ấy là bạn gái của Hàn thiếu.” Cố Cửu chép miệng nói.
Mẹ Cố nhìn thấy sự mất mát trong mắt con trai, xem ra con trai bà cũng rất thích Kỷ Hi Nguyệt, nhưng thằng bé làm sao so sánh được với Triệu Húc Hàn?
Bản thân bà là phụ nữ cũng chọn Triệu Húc Hàn nữa là.
“Tên tiểu tử thối này, mẹ còn tưởng con tìm được con dâu cho Cố gia rồi, ai dè chỉ là gạt mẹ!” Mẹ Cố bực bội đánh con trai.
‘Mẹ, mẹ! Ở đây đang nhiều người lắm đấy!” Cố Cửu ôm đầu trốn sau lưng Triệu Húc Hàn.
“Tiểu tử thối, biết ngay là mẹ không có phúc này mà!” Mẹ Cố tức giận dậm chân.
“Mẹ Cố, bố Cố, con xin lỗi vì đã bắt tay với Cố Cửu lừa mọi người.” Kỷ Hi Nguyệt nói lời xin lỗi.
Bố Cố lắc đầu: “Đâu có liên quan đến con. Đây chắc chắn là quỷ kế của tên tiểu tử thối này. Nhưng bất kể thế nào thì chuyện với Hạ gia đã được giải quyết, coi như là buông được một gánh nặng.”
“Đúng ạ. Nếu không có Tiểu Nguyệt thì làm gì có chuyện đánh đuổi được cô nàng tomboy Hạ Tâm Lan cơ chứ? Dù sao thì bây giờ con được tự do rồi, chẳng lẽ bố mẹ còn sợ con không tìm được bạn gái sao?” Cố Cửu lập tức dỗ dành.
“Nhưng mẹ thích con gái hiểu chuyện như Tiểu Nguyệt, con giúp mẹ tìm một người như vậy đi.” Mẹ Cố sầu não nói.
Kỷ Hi Nguyệt cười khan. Triệu Húc Hàn khẽ nhướng mày, người phụ nữ của anh quả nhiên lợi hại, chỉ mới một đêm mà lấy được lòng của nhiều người như vậy.
Trong lòng Triệu Húc Hàn rất tự hào, vì vậy trên mặt cũng bất giác xuất hiện nụ cười.
Bỗng nhiên một giọng nói vui mừng vang lên: “Anh Triệu, là anh thật sao?”