Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Tình địch thật xuất hiện (V)


trước sau

Kỷ Hi Nguyệt nằm trên giường nghịch điện thoại, đọc tin tức, hung thủ thực sự của vụ phóng hỏa đã bị bắt, bằng chứng vô cùng xác thực nên sau khi báo đăng tin bình luận cũng bùng nổ dữ dội.

Trong video, dáng vẻ nghiêm chỉnh của Kiều Nhâm rất ổn định lòng người, Kỷ Hi Nguyệt tự có chút khen ngợi bản thân.

“Chưa ngủ à” Triệu Húc Hàn thấy Kỷ Hi Nguyệt vẫn xem di động thì không khỏi hỏi.

“Ồ, chưa buồn ngủ lắm. Giờ tôi đi ngủ đây.” Kỷ Hi Nguyệt hết hồn, lập tức bỏ điện thoại xuống nhắm mắt ngủ.

Một lát sau, khi mà Triệu Húc Hàn tưởng cô đã ngủ rồi thì cô lại bất thình lình lên tiếng: “Anh Hàn, sao anh lại đối xử với tôi tốt như vậy? Ngày trước tôi rất đáng ghét, nhưng tại sao anh vẫn luôn dung túng cho tôi, bảo vệ tôi?”

Đây cũng là bí mật mà Kỷ Hi Nguyệt thực sự rất muốn biết. Cô cứ cảm thấy trong này chắc chắn có nguyên do, nếu không chẳng có người đàn ông nào bị coi thường, bị cô chửi mắng suốt ba năm mà vẫn bào vệ cô như anh.

Triệu Húc Hàn đang đọc văn kiện đột nhiên rũ mắt xuống.

“Không cần lí do.” Anh nhàn nhàn đáp lại một tiếng.

“Tôi không tin, chắc chắn là có nguyên do. Tôi cảm thấy mình chẳng có sức hấp dẫn gì để anh Hàn phải thích tôi cả.” Kỷ Hi Nguyệt biết thân biết phận.

Triệu Húc Hàn lãnh đạm đáp lại:  “Đừng nói lung tung, không có nguyên do gì hết. Mau ngủ đi.”

“Ồ.” Kỷ Hi Nguyệt sầu não chép miệng, cô đành nhắm mắt lại, trong đầu tràn ngập suy nghĩ, cũng không biết lúc nào mới ngủ được.

Triệu Húc Hàn xoay đầu nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt dần dần mất tiêu cự, cảnh tượng đó lại lần nữa lởn vởn trong đầu anh.

Cả đời này anh nhất định sẽ bảo vệ cô chu toàn.

Kỷ Hi Nguyệt không biết mình thiếp đi tự lưc nào, lúc tỉnh lại Triệu Húc Hàn không còn trong phòng. Cô đánh răng rửa mặt xong ra ngoài thì nhìn thấy Triệu Húc Hàn đang đứng trong sân đánh thái cực quyền.

Cố Mỹ Tâm cũng dậy rất sớm, đứng ở cửa phòng đối diện ngắm nhìn Triệu Húc Hàn đánh thái cực quyền, từ khuôn mặt si mê đấy có thể nhìn ra cô ta rất thích Triệu Húc Hàn.

Kỷ
Hi Nguyệt cảm thấy đau đầu, hai anh em nhà họ Cố không thể để người khác bớt lo lắng chút sao?

Lúc trước chỉ là xử lý tình địch giả, bây giờ mới chính thức là tình địch thật. Thiệt là mệt mỏi.

“Chào anh Hàn.” Kỷ Hi Nguyệt cũng mặc đồ thể thao ra sân tập luyện.

“Chào.’ Triệu Húc Hàn vẫn tiếp tục tập.

“Chào Mỹ Tâm.” Kỷ Hi Nguyệt cười chào Cố Mỹ Tâm.

“Chào Kỷ tiểu thư.” Cố Mỹ Tâm xưng hô rất xa cách, nhưng Kỷ Hi Nguyệt không quan tâm.

Một tiếng đồng hồ sau, Kỷ Hi Nguyệt kết thúc tập luyện vào ăn sáng. Triệu Húc Hàn đã ngồi vào bàn ăn, Cố Mỹ Tâm ngồi đối diện anh, dáng vẻ y như con chim sẻ cứ tíu ta tíu tít.

Kỷ Hi Nguyệt cảm giác khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Húc Hàn đã sắp không chịu nổi.

Kỷ Hi Nguyệt vừa đến Triệu Húc Hàn đã lau mồ hôi với lấy bánh bao cho cô, làm cho Kỷ Hi Nguyệt được yêu chiều mà đâm ra lo sợ.

Nhưng cô nhanh chóng hiểu ra, vì bắt gặp khuôn mặt ghanh tị của Cố Mỹ Tâm đang nhìn cô.

Đại ma vương hoàn toàn cố ý.

Lát sau, Cố Mỹ Tâm ăn xong thì đứng dậy bỏ đi, trước khi đi còn hằn học lườm Kỷ Hi Nguyệt, thái độ thù địch này quả thực quá rõ ràng.

“Anh Hàn, công nhận số tôi khổ thật đấy.” Kỷ Hi Nguyệt bất lực nói.

Triệu Húc Hàn liếc cô: “Số tôi còn khổ hơn.”

“Phụt!” Kỷ Hi Nguyệt suýt phun miếng cháo trong miệng.

“Tôi đi gọi Cố Cửu dậy.” Triệu Húc Hàn bỏ chén đũa xuống.

Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười, không ngờ người đàn ông này lại ngang ngược xảo quyệt như vậy.

Triệu Húc Hàn vừa đi Cố Mỹ Tâm lại xuất hiện. Vừa đặt mông ngồi xuống đối diện là đã nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện