Kỷ Hi Nguyệt căng tay duỗi chân, xoa bóp cần cổ, thực sự có chút mệt mỏi.
Cô tới phòng chứa đồ để cất túi vào tủ. Vừa mới bỏ vào còn chưa kịp khóa, khóe mắt đã nhìn thấy một người phụ nữ thô kệch cũng bước vào đây.
Người này ăn mặc rất tùy ý, cử chỉ đi đứng cũng mạnh bạo, mắt xếch lên tới trán, hoàn toàn không để người khác vào mắt, cứ như vậy đi ngang qua Kỷ Hi Nguyệt và đâm vào cô.
Kỷ Hi Nguyệt thì gầy gò, vừa đâm vào là đập ngay người vào tủ. Cô tức giận chửi lại: “Cô có biết đi đứng không vậy!” Cô đã cố gắng tránh đường, nhưng người phụ nữ này vẫn đụng vào, đây rõ ràng là cố ý!
Người phụ nữ kia ngước mắt lên, ánh mắt hung hãn làm Kỷ Hi Nguyệt thoáng sững sờ, xem ra đây không phải là một người hiền lành.
“Bà đây thích đi đứng vậy đó, làm sao? Cô không biết đường tự tránh ra à!” Người phụ nữ nhếch miệng, hung dữ nói.
“Cô còn lý lẽ không vậy. Xin lỗi!” Kỷ Hi Nguyệt cũng nổi đóa.
“Xin lỗi? Haha, đúng là chuyện cười vui nhất mà tôi từng nghe. Cô gái, cô chán sống rồi à? Biến đi!” Người phụ nữ đầy vẻ giễu cợt nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Có có xin lỗi không?” Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn xung quanh không có người, bản lĩnh cũng lớn lên. Người cặn bã như thế này cho dù là phụ nữ cũng phải đánh.
Kỷ Hi Nguyệt không hề để ý đến mấy chiếc camera cỡ nhỏ bị khuất trong góc, vì vậy Triệu Húc Hàn và Tiêu Ân đều nhìn thấy được cảnh tượng lúc này.
“Chỉ có một người phụ nữ này thôi sao?” Triệu Húc Hàn lãnh đạm hỏi, “Cậu cho rằng một tháng tập luyện của cô ấy là công cốc à?”
Cho rằng anh đây huấn luyện tệ vậy sao?
“Em gái này đánh cũng khá lắm. Cái này chỉ mới bắt đầu thôi, bên ngoài vẫn còn hai người.” Tiêu Ân đổ mồ hôi hột.
Cậu chủ dốc lòng lên kế hoạch, mục đích là muốn Kỷ Hi Nguyệt biết rõ nơi nào cũng có nguy hiểm, hơn nữa còn muốn thử thách khả năng ứng biến của cô, vì vậy đã đặc biệt kêu Tiêu Ân đi sắp xếp một vở kịch.
“Súng đâu?” Triệu Húc Hàn lại hỏi.
“Kỷ tiểu thư đầu tiên phải vượt qua cửa ải này đã mới tới tiết mục súng mô phỏng.” Tiêu Ân đáp.
Triệu Húc Hàn im lặng, bởi vì trong màn hình giám
sát hai người phụ nữ đã đánh nhau.
Quả nhiên người phụ nữ dã man kia rất thô bạo, lao thẳng vào đánh nhau với Kỷ Hi Nguyệt.
“Cậu có dặn bọn họ nhẹ tay không?” Triệu Húc Hàn lại hỏi một câu.
“….!” Tiêu Ân lười đáp lại.
Cậu chủ, rốt cuộc anh muốn thế nào đây? Không phải nói muốn nguy hiểm sao? Nhẹ tay thì làm sao nguy hiểm? Vậy chẳng thà kêu một người mỏng manh vào để Kỷ Hi Nguyệt đánh là được rồi.
Phản ứng của Kỷ Hi Nguyệt cũng rất nhanh, người phụ nữ thô bạo đó vừa lao tới, cô lập tức lách người, sau đó dùng chân đá một cước.
Người phụ nữ đó bị đánh văng ra sau, thân va vào tủ đồ, âm thanh va chạm rất nặng nề.
Cô ta nổi cơn thịnh nộ, lần nữa xông lên. Lần này không tấn công man rợ mà kết hợp cả tay và chân, Kỷ Hi Nguyệt cảm giác người phụ nữ này cũng là con nhà võ.
Xã hội bây giờ nguy hiểm vậy sao? Người nào cũng tập luyện kỹ năng tự vệ?
Kỷ Hi Nguyệt cũng dốc lực ra đòn, khoảng cách giữa các tủ hơi hẹp, hai người đánh nhau liên tục phát ra âm thanh va chạm. Kỷ Hi Nguyệt tự hỏi, tại sao bên ngoài không có ai tiến vào?
Nơi này thật sự rất kỳ lạ!
Cô nghĩ bụng chỗ này không nên ở lâu, vì vậy cô vừa đánh vừa lùi.
“Muốn chạy à! Người đâu!” Người phụ nữ man rợ nhìn ra được ý đồ của cô, lập tức lớn tiếng thét lên.
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, một nam một nữ tiến vào, hai người này nhìn thấy hai người phụ nữ đánh nhau thì hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Đại ca, nhanh giúp tôi đánh người phụ nữ này đi. Không ngờ gầy gò như vậy mà võ nghệ rất khá!”
“Nơi này của các cô đâu phải là tiệm massage, là hắc điếm* thì đúng hơn?” Kỷ Hi Nguyệt phát hiện ra điểm bất thường, xoay đầu nhìn xung quanh, lập tức vươn tay chộp lấy một chiếc ghế đẩu: “Tại sao ở đây không có một người khách nào khác?”