Kỷ Hi Nguyệt vừa nói xong thì tin nhắn đến. Cô vội vàng cầm lên xem, quả nhiên là Triệu Húc Hàn.
“Bị bệnh à?” Anh gửi tới ba chữ.
Kỷ Hi Nguyệt hồi âm lại: “Bị cảm nhẹ thôi, không có gì nghiêm trọng cả.” Sau đó còn kèm theo biểu cảm cười vui.
“Đừng đi làm, nghĩ ngơi đi.” Anh lại gửi đến một câu sống sượng.
Kỷ Hi Nguyệt chẹp miệng đáp lại: “Thật sự không sao mà, uống thuốc rồi đi ngủ một chút la được rồi.”
“Nghe lời, không nghe lời là trách phạt thím Lý đấy.” Triệu Húc Hàn uy hiếp.
Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn thím Lý: “Thím Lý, thím xem thím nói với anh Hàn chi, để bây giờ cháu mà đi làm thì người bị trách phạt là thím đấy.”
Thím Lý dở khóc dở cười: “Vậy tiểu thư thương lấy tôi với. Đừng đi làm nữa, ở nhà nghĩ ngơi thật tốt.”
Kỷ Hi Nguyệt quả thực có chút váng đầu, cô khẽ gật đầu nói: “Được rồi, nhưng lần sau thím đừng nói với anh Hàn nữa, nếu không người xui xẻo là cháu đấy.”
Thím Lý ngại ngùng gật đầu: “Được được được.”
Kỷ Hi Nguyệt lúc này mới hồi âm lại: “Vâng, mà anh Hàn, vết thương của Cố Cửu thế nào rồi?”
“Không có gì nghiêm trọng. Em mau nghĩ ngơi đi.”
Kỷ Hi Nguyệt biết cuộc nói chuyện đã kết thúc. Cô không biết Triệu Húc Hàn đã xảy ra chuyện gì, nhưng không bị thương là tốt rồi.
Chú Quyền, bác sĩ gia đình của Triệu gia thoáng chốc đã đến nơi, sau khi giúp Kỷ Hi Nguyệt khám xong thì chuẩn đoán do cô kiệt sức nên bị cảm lạnh, chỉ cần uống thuốc và nghĩ ngơi là sẽ khỏe lại.
Ra tới cửa, chú Quyền hỏi thím Lý: “Thím Lý, cô Kỷ này với cậu chủ sống chung với nhau thật à?”
Thím Lý nhìn ông ấy: “Chúng tôi chỉ là người làm, sao mà biết được.”
“Thím chăm nom sinh hoạt hằng ngày cho cậu chủ, cô gái này lại ở đây mà lẽ nào thím không biết?” Chú Quyền tỏ ra không tin.
“Không có gì. Tôi cũng không rõ. Chú cũng biết cậu chủ bận bịu, đâu có chung đụng vói Kỷ tiểu thư bao nhiêu. Chú Quyền, chú muốn biết những điều này để làm gì? Có phải Nhất Gia kêu chú đến thăm dò không?”
Thím Lý nhìn chằm chằm ông ấy.
“Đương nhiên không phải, là ông cụ kêu tôi đến tùy tiện hỏi một câu.” Chú Quyền thở dài, “Thím cũng biết chuyện cô tiểu thư của Quốc Tế Úy Lam
trước đây mà. Là ông cụ kêu tôi đi phong phanh thăm dò xem.”
Thím Lý thở dài: “Chú cứ nói hai người sống với nhau rất hòa thuận là được. Vô thưởng vô phạt. Chú cũng biết con người cậu chủ mà, có ai hiểu được suy nghĩ của cậu ấy đâu.”
“Được rồi, vậy tôi đi đây.” Chú Quyền cũng biết không thăm dò được gì.
Buổi trưa, tiếng chuông cửa vang lên, người đến là Trần Manh Manh.
“Thím Lý, nghe nói Tiểu Nguyệt bị bệnh. Cháu là Trần Manh Manh, bạn thân của cô ấy, muốn tới thăm cô ấy.” Trần Manh Manh cười đáng yêu và thân thiện với thím Lý.
“Thì ra là bạn của tiểu thư à? Cô vào đi. Tiểu thư đang ở trên phòng. Cô cứ lên tự nhiên.” Thím Lý biết Trần Manh Manh, vội vàng để cô ấy vào.
Trần Manh Manh đáp lại một tiếng rồi chạy lên lầu.
“Manh Manh, sao cậu lại đến đây?” Kỷ Hi Nguyệt thấy Trần Manh Manh thì rất bất ngờ và vui mừng.
“Trưa nay đến tìm cậu ăn cơm thì nghe Liễu Đông nói cậu bị bệnh xin nghĩ, vì vậy mình mới qua đây thăm cậu. Cậu không sao chứ?” Trần Manh Manh thấy cô dán miếng dán hạ sốt trên trán thì lo lắng hỏi.
“Không sao, cảm mạo bình thường thôi, cậu đừng lo lắng. Mấy nay đóng phim thế nào rồi? Cô Lý Mai đó đối xử với cậu thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn chút lo lắng.
Trần Manh Manh cười nói: “Bây giờ Lý Mai rất tốt với mình, nhưng không được thân thiên với mấy diễn viên khác cho lắm. Nhưng mình không quan tâm nhiều vậy đâu, chỉ cần diễn xuất càng ngày càng tiến bộ là được. Cảm ơn cậu nhé Tiểu Nguyêt.”
“Cậu lại nữa rồi đấy. Bạn bè với nhau mà hở ra cứ nói cảm ơn nghe xa lạ quá vậy.” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt liếc nhìn cô ấy.
Trần Manh Manh bật cười: “Cậu tới thủ đô mấy ngày nay có kiếm được anh chàng đẹp trai nào không? Mau kể cho mình nghe xem nào.”