Lúc Trần Manh Manh đến nơi, Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông đã gọi một bàn thức ăn. Ba người trẻ tuổi ăn cơm ở một nhà hàng Trung nằm trong trung tâm thương mại.
“Tiểu Nguyệt, Liễu Đông, các cậu mới từ bên ngoài về à?” Trần Manh Manh vui vẻ nói.
“Đúng vậy, khi nào cậu đi quay ngoại cảnh?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi. Cô biết bộ phim này có rất nhiều cảnh quay ở bên ngoài.
“Ngày kia là phải ra ngoài rồi. Mình đang lo lắng đây. Nghe bảo nhanh nhất cũng phải mất một tuần.” Vẻ mặt Manh Manh có chút lo lắng, nhưng phần nhiều là vui mừng.
“Cô nhớ chú ý cẩn thận.” Liễu Đông nhắc nhở, “Showbiz rất hỗn tạp.”
“Liễu Đông, cậu đừng hù dọa Manh Manh.” Kỷ Hi Nguyệt thấy sắc mặt Trần Manh Manh tái nhợt, biết cô ấy vẫn còn ám ảnh chuyện của Đới Thành Công.
“Chị Nguyệt, có ai mà không biết showbiz hỗn tạp thế nào. Quan hệ giữa đạo diễn rồi nhà sản xuất gì đó với diễn viên nữ lại nhập nhèm không rõ. Còn chuyện các diễn viên nữ đấu đá nhau để dành được vị trí nữ chính nữa. Trần Manh Manh, không phải tôi hù cô, cô phải hết sức cẩn thận đấy.”
Liễu Đông tốt bụng nhắc nhở.
“Tôi, tôi biết rồi.” Lòng bàn tay Trần Manh Manh đã đổ mồ hôi.
“Manh Manh, cậu đừng nghe cậu ta nói. Tuy showbiz có chút hỗn tạp, nhưng cậu yên tâm, có mình ở đây, không người nào dám ức hiếp cậu đâu. Lát nữa mình sẽ nhắn nhủ với đạo diễn để gửi gắm cậu.” Kỷ Hi Nguyệt vỗ tay cô ấy an ủi.
Trần Manh Manh gật đầu: “Cám ơn cậu, Tiểu Nguyệt, mình, mình quả thực hơi sợ.”
“Chị Nguyệt, chị còn quen cả cấp trên cơ à?” Liễu Đông kinh ngạc.
“Cậu không biết tôi rất nổi tiếng à? Mấy vị đạo diễn đó ai cũng biết tôi à người đã đánh nhau với tên hung thủ giết người đấy. Dám bắt nạt Manh Manh nhà tôi, tôi vặn đầu bọn họ.” Kỷ Hi Nguyệt giả làm động tác vặn đầu rất hung hãn.
Trần Manh Manh bị cô chọc cười: “Tiểu Nguyệt, cậu cường điệu quá rồi đấy. Mình biết cậu là tốt nhất.”
“Haha, còn phải nói. Được rồi, đừng lo lắng nữa. Ăn nhiều chút đi.” Kỷ Hi Nguyệt xoa đầu cô ấy.
Liễu Đông nhìn Kỷ Hi Nguyệt bằng ánh mắt sáng ngời. Cậu biết cô là một người trọng tình trọng nghĩa, nhưng mỗi lần nhìn thấy, ấn tượng trong cậu lại càng thêm sâu sắc.
Cậu cảm thấy, có thể làm bạn
của Vương Nguyệt là một chuyện rất hạnh phúc.
Và bây giờ cậu đang hưởng thụ niềm hạnh phúc đó.
“Đúng rồi, lần này quay ngoại cảnh ở đâu vậy Manh Manh? Nếu không xa quá, cuối tuần mình có thể sang đó thăm cậu.” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Thật sao? Cũng không xa lắm đâu, lái xe khoảng hai tiếng. Ngay chỗ studios Phong Cảnh trong nội thành đấy.” Trần Manh Manh hớn hở nói, “Tiểu Nguyệt, cậu đến được không? Nhất định phải đến được đấy nhé. Phải rồi, nghe đâu thần tượng Trương Đĩnh Kiện của cậu cũng đang quay phim bên đó.”
Kỷ Hi Nguyệt nhất thời đờ đẫn. Đúng rồi, chuyện xấu hổ này cũng chỉ có Trần Manh Manh biết thôi.
Những năm học cấp ba, người mà cô thần tượng nhất chính là Trương Đĩnh Kiện. Bởi vì Trương Đĩnh Kiện rất đẹp trai, khí chất cũng phong độ. Thế nhưng, sau khi quen biết Triệu Vân Sâm, cô cảm thấy Trương Đĩnh Kiện không bằng Triệu Vân Sâm, vì vậy không nhắc đến nữa.
Nhưng nói tới mới thấy điên cuồng, bây giờ trong phòng của cô ở hoa viên Thiên Tinh vẫn còn cất giữ không ít ảnh của tên này, mà toàn là ảnh quảng cáo.
Đúng là thời niên thiếu vô tư.
“Trương Đĩnh Kiện? Chị Nguyệt, không phải chứ? Anh ta là thần tượng của chị?” Liễu Đông buồn cười.
“Thì sao? Không được à? Không phải nhìn Trương Đĩnh Kiện rất đẹp trai sao?” Kỷ Hi Nguyệt thẹn quá hóa khùng, gắt gỏng nói.
“Đẹp trai thì đúng rồi, nhưng diễn xuất của anh rất chán, chỉ có mấy cô thiếu nữ mới say mê thôi. Không ngờ chị Nguyệt là lý trí như vậy mà cũng thích anh ta.” Liễu Đông vẫn còn buồn cười.
Kỷ Hi Nguyệt trợn mắt: “Rồi sao? Tôi cũng trưởng thành từ thiếu nữ mà. Lúc đó cả thế giới đều để ý mặt, mấy ai nhìn diễn xuất của anh ta.”
Trần Manh Manh bật cười: “Liễu Đông, cậu không biết đấy. Tiểu Nguyệt vì để có được bức ảnh có chữ ký của anh ta mà đã chạy đến tận nơi anh ta đóng phim để phục kích. Đúng là thần tượng điên cuồng.”