Kỷ Hi Nguyệt thấy cậu kiên quyết như vậy thì đành phải gật đầu. Ba người từ bãi đậu xe lên quầy lễ tân của câu lạc bộ golf. Lên tới đây họ mới nhận ra trong này có chế độ hội viên.
Chỉ có hội viên mới được vào, đương nhiên hội viên mang thêm khách vào vẫn được.
Dáng vẻ của Kỷ Hi Nguyệt hơi kỳ cục, nên cô lễ tân có ý xem thường, giễu cợt: “Không biết tự soi gương à? Loại phụ nữ thấp bé như cô mà muốn vào những nơi thế này sao? Một năm ba mươi vạn phí hội viên đấy. Biến lẹ đi ba người nhà quê.”
Liễu Đông tức tối muốn mắng người, nhưng Kỷ Hi Nguyệt đã cản lại.
“So đo với loại người này làm gì, chỉ chuốc bực vào thân. Thế này đi, chúng ta chia ra hành động, xem thử có cách nào vào trong không. Nơi này chắc có cửa sau, nếu không được nữa thì gặp nhau trên xe.”
Kỷ Hi Nguyệt nói với hai người.
“Bảo vệ, tới đuổi ba người này ra ngoài. Lấm la lấm lét không biết muốn làm cái gì nữa đây.” Cô lễ tân thấy ba người thì thầm to nhỏ thì kêu bảo vệ tới.
Đúng là khinh người quá đáng.
“Đi đi.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Liễu Đông và anh Béo, sau đó cô bước tới trước mặt cô lễ tân kia.
“Cô gái, cô muốn làm gì nữa đây? Còn không nhanh cuốn xéo.” Vẻ mặt của cô lễ tân đó rất khinh người.
Kỷ Hi Nguyệt thấy Liễu Đông và anh Béo đã đi khỏi, cô lấy chiếc thẻ Black Card* ra: “Gọi giám đốc của các cô ra đây!”
(Black card hay có tên gọi khác là Express Centurion, ở Việt Nam hay gọi là thẻ tín dụng đen, vì nó có màu đen, nhưng màu đen này được làm từ titan chứ không phải loại nhựa thông thường. Loại thẻ này được cấp cho giới thượng lưu, tuy nhiên không phải giới thượng lưu nào cũng được sử hữu nó. Điều kiện đầu tiên của người sở hữu thẻ Black Card là mỗi năm phải chi tiêu tối thiểu 250.000USD bằng thẻ, ngoài ra mức thu nhập bình quân trung bình của chủ sở hữu thẻ được ít nhất là 1,3 triệu USD và có tổng dòng tiền về tải khoản là 16 triệu USD – nguồn: Google.)Cô lễ tân thấy chiếc Black Card thì biến sắc, bởi vì chỉ có khách hàng của ngân hàng cao cấp mới dùng được chiếc thẻ này.
“Cô, cô bớt hù người khác đi. Tưởng tùy tiện rút một tấm thẻ ra là lộng hành được sao?” Cô lễ tân bắt đầu nói cà lăm.
“Cô cứ thử kiểm tra để xem số dư đi!” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy.
Cô lễ tân liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt, cứ cảm giác cô gái xấu xí này không thể nào là người có tiền, chắc chắn là cô chỉ gạt người.
Cho nên cô ta đã cầm chiếc
thẻ màu đen tới máy quẹt thẻ để kiểm tra: “Mật khẩu?”
Kỷ Hi Nguyệt nhập mật khẩu, sau đó một dãy số hiện ra khiến cô lễ tân ngây ra như phỗng.
Số 0 trên này? Một hai ba bốn năm sáu bảy?
Đây là Black Card một triệu nhân dân tệ!
“Tiểu tiểu thư, xin, xin lỗi cô.” Cô lễ tân suýt chút nữa không cầm nổi chiếc thẻ, cô ta biết lần này mình đã xem thường nhầm người. Nhưng nhìn cô có vẻ thấp hèn và tuổi tác cũng đang còn nhỏ, tại sao có thể sở hữu loại thẻ Black Card với số tiền lớn như vậy?
Chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là con gái của gia đình giàu có. Mà có lẽ do nhiều tiền quá nên tính cách cũng khác người, thích biến mình thành cô gái nổi loạn như vậy. Đây nói thẳng ra là cá tính, thực chất bên trong chính là đại tiểu thư kiêu ngạo mà ngay cả gia đình cũng không quản được.
Cô lễ tân nghĩ tới đây thì sắc mặt càng khó coi hơn.
“Tôi chỉ muốn gặp giám đốc của các cô.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn chằm chằm vào mắt cô ta.
“Tiểu thư, tôi sai rồi. Xin cô đừng nói với giám đốc chúng tôi. Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. Xin lỗi cô, tôi, tôi không thể mất đi công việc này, bố tôi sẽ đánh chết tôi mất.” Cô lễ tân van xin.
“Cô không biết vừa rồi cô mắng tôi bố tôi cũng đau lòng lắm à?” Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt.
“Xin lỗi cô, tôi thật sự sai rồi, sau này không dám nữa. Tiểu thư, mong cô tha thứ cho tôi. Tôi, để tôi đưa cô vào, sắp xếp cho cô trang thiết bị hiện đại nhất, tất cả điều miễn phí.” Cô lễ tân sợ hãi, vội dùng phúc lợi của bản thân đem ra trao đổi.
Kỷ Hi Nguyệt thấy không nhất thiết phải đi so đo tranh cãi, loại người này cứ cho một bài học là được rồi.
Cô lấy lại tấm thẻ đen rồi nói: “Được rồi. Hôm nay tôi định tới xem sân bãi thế nào rồi mới quyết định có đặt ở đây hay không. Vậy cứ đi xem trước đã, nhưng tôi không muốn quá rầm rộ, tránh trường hợp người khác nhìn thấy nói lại với bố tôi thì không hay. Được không?”
“Được được. Đương nhiên là được. Mời cô đi bên này.” Cô lễ tân chỉ cần cô không tìm giám đốc để kiện cáo thì cái gì cũng được