Kỷ Hi Nguyệt sững sờ: “Thì ra là Chu Dương Thiên! Tên cặn bã này bản thân đã làm ra nhiều việc xấu xa còn muốn giết em để xả hận! Anh Hàn, loại người này chắc chắn đã làm ra không ít chuyện xấu đâu.”
“Ừm, đang cho xử lý. Sẽ khiến bọn họ thân bại danh liệt, tán gia bại sản.” Triệu Húc Hàn thản nhiên nói.
Kỷ Hi Nguyêt chớp mắt, hít vào một hơi thật sâu, thầm nghĩ cấp dưới của đại ma vương đúng là nhanh nhẹn và chuẩn xác.
“Vậy cái tên đã đâm em thì sao?” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt có chút sợ sợ.
“Xử lý rồi.” Triệu húc Hàn liếc cô.
Kỷ Hi Nguyệt chấn động, nhìn anh với vẻ sợ hãi.
“Nghĩ cái gì đấy? Tẩn cho một trận, gãy một tay một chân, sau đó thú nhận sự thật rồi tống cổ vào tù thôi.” Triệu Húc Hàn biết cô đang nghĩ lung tung.
“Khụ khụ, oh oh.” Kỷ Hi Nguyệt không kiểm soát được suy nghĩ lung tung của bản thân, bởi vì cô thực sự càng ngày càng không hiểu được Triệu Thị. Nguy hiểm gặp phải ở bên Mỹ chắc cũng do người cố ý gây ra.
Nhưng cho dù thế nào đi nữa thì đời này kiếp này, bất kể Triệu Húc Hàn làm gì cô cũng đứng về phía anh ấy, coi như là đền bù cho anh và cũng là chuộc tội cho bản thân.
Ăn cơm xong, hai người đi bộ. Kỷ Hi Nguyệt đề nghị xuống tầng hai mươi chín nhìn thử xem, bởi vì cô có chút tò mò.
Triệu Húc Hàn không có ý kiến. Anh mở cửa thoát hiểm đi thẳng xuống cầu thẳng. Cầu thang ở đây không giống lối đi bằng xi-măng thông thường, là màu đen tuyền nhưng đèn đóm sáng trưng, lối đi còn lót thảm đỏ, bên trên còn có camera.
Kỷ Hi Nguyệt chưa bao giờ đi đổ rác nên tất nhiên chưa từng thấy nơi này.
Nhìn cảnh tượng thế này, nụ cười trên mặt cô có chút vặn vẹo. Cô sống ở đây khá lâu mà không hề biết nó thay đổi nhiều đến như vậy. Thực sự quá hoàng tráng.
Bước xuống cầu thang, ban đầu có lẽ là khu nhà ở thương mại* ba thang máy sáu hộ, nhưng bây giờ chỉ có hai hộ đối diện nhau, chắc đã sớm được cải tạo.
(Nhà ở thương mại: (tiếng anh là Commercial housing) là những căn hộ được tổ chức, cá nhân đầu tư xây dụng để cho thuê hoặc bán lại theo có chế thị trường chung. Quyền và nghĩa vụ của chủ đầu tư xây dựng nhà thương mại được pháp luật quy định
– nguồn: Google.)Không cần gõ cửa, cánh cửa bên trái tự động mở ra, Lão Khôi lập tức xuất hiện: “Cậu chủ, Kỷ tiểu thư.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn camera, xem ra ở đây đều có giám sát.
Vừa mới bước vào trong đã nhìn thấy một sảnh lớn toàn màn hình giám sát, bao gồm hình ảnh của toàn bộ tiểu khu, cửa ra vào của tòa nhà này và bãi đậu xe, ngoài ra còn có các thiết bị mạng lưới khác nhau.
Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, cô rất ít khi chạm mặt nhóm người Tiêu Ân và Lão Khôi trong tòa nhà này, xem ra không phải là không gặp nhau, mà là bọn họ đều nhìn thấy thang máy vận hành và có thể tự mình điều khiển nên hiếm khi gặp nhau.
Lần trước Kỷ Hi Nguyệt gặp Vô Cốt và Triệu Không Triệu Hải chắc là ngoài ý muốn.
“Lão Khôi, ở đây các anh có mấy người?” Kỷ Hi Nguyệt thấy trong này có nhiều phòng, nhưng đều khóa cửa.
“Hiện tại cố định là năm người, cũng sẽ thường xuyên điều động, chủ yếu là theo yêu cầu của cậu chủ.” Lão Khôi nhìn thoáng Triệu Húc Hàn rồi trả lời.
Bây giờ hai chân của anh ta vẫn còn đau, bởi vì trước đây giúp Kỷ Hi Nguyệt che giấu chuyện Châu Lê bỏ thuốc sổ, cứ tưởng cậu chủ sẽ không biết, ai dè bị Kỷ Hi Nguyệt làm liên lụy. Người của cậu chủ quá nhiều, tai mắt ở khắp nơi nên không cách nào giấu được.
Anh ta đúng là tự làm tự chịu, khóc không ra nước mắt.
Triệu Húc Hàn quan sát xung quanh rồi nói: “Đối diện đang dùng làm gì?”
“Vẫn để trống. Nhưng Tiêu Ân nói bây giờ nhân lực không đủ, nên sẽ điều thêm nhân lực qua đây.” Lão Khôi đáp.
Triệu Húc Hàm ừm một tiếng: “Người mới tới thì để họ ở tầng hai mươi tám đi. Ở đây dùng một bên làm phòng huấn luyện đặc biệt cho Kỷ tiểu thư. Ngày mai bắt đầu sắp xếp.”
“…..!” Lão Khôi trố mắt, “Phòng huấn luyện đặc biệt?”
Kỷ Hi Nguyệt bật cười, cầm bức ảnh chụp bản vẽ phòng huấn luyện đặc biệt của Hạ Tâm Lan cho Lão Khôi xem.