Kỷ Hi Nguyệt giật mình, phải gọi là kinh ngạc. Tên này chắc theo thói quen của phóng viên.
“Tôi thấy Tần Hạo đưa dì ấy về.” Sắc mặt của Liễu Đông rất khó coi.
Kỷ Hi Nguyệt không lên tiếng. Không ngờ Tần Hạo và Đường Tuyết Mai đã gần gũi như vậy, còn quang mình chính đại nữa chứ?
Không đúng, đêm hôm khuya khoắt sao gọi là quang minh chính đại được.
“Hai người họ sống chung với nhau?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Liễu Đông lắc đầu: “Dì Tuyết còn một người bạn đang ở cùng phòng, sao có chuyện sống với đàn ông được.”’
Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên: “Dì Tuyết cậu lớn vậy rồi mà lẽ nào chưa mua nhà? Còn ra ngoài mướn nhà thuê sao?”
“Không phải, dì Tuyết tôi đã mua nhà, nhưng dì ấy nói ở một người sẽ rất cô đơn nên ra ngoài thuê một phòng.” Liễu Đông lắc đầu nói.
Kỷ Hi Nguyệt lúc này mới gật đầu, thảo nào bố cô không điều tra được là Đường Tuyết Mai từng có đàn ông không.
Hai người phụ nữ ở chung với nhau, vậy người khác sẽ cho rằng người phụ nữ này không có bạn trai, hoặc có lẽ sẽ nói là người đàng hoàng.
“Vậy thì cậu cũng đâu đã biết hai người đó có quen nhau hay không. Chưa điều tra được gì mà.” Kỷ Hi Nguyệt an ủi cậu.
Liễu Đông đột nhiên trở nên căng thẳng: “Chị Nguyệt, chị nói Tần Hạo chắc chắn có vấn đề, mà bây giờ dì Tuyết tôi lại thân mật với anh ta, vậy thì sao tôi không lo lắng cho được? Hơn nữa, tôi, tôi..”
Cậu có chút lấp lửng.
“Cậu làm sao?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò.
“Tôi đã xem trộm camera hành trình của dì Tuyết.” Liễu Đông nói, “Dì Tuyết bỏ chìa khóa xe ở chỗ bố tôi, vì vậy tôi đã lén lấy đi, tối qua tôi đã xem qua camera hành trình của dì ấy.”
Kỷ Hi Nguyệt trong lòng vỗ tay cho chàng trai này, quả nhiên rất có tố chất phóng viên.
“Cậu thấy được cái gì?” Kỷ Hi Nguyệt cũng khẩn trương.
“Hôm qua cảnh tượng ở bãi đậu xe trong sân golf có thể thấy dì Tuyết và Tần Hạo đang yêu nhau, mà cho dù không phải người yêu thì tôi cũng cảm thấy rất thân mật. Lúc Tần Hạo xuống xe có đưa cho DÌ Tuyết tôi một tập văn kiện, sau đó còn nói một câu.”
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, cậu chắc chắn là đã nhìn thấy rất rõ nụ hôn kiểu Pháp
của Đường Tuyết Mai và Tần Hạo.
“Văn kiện gì? Nói câu gì?” Kỷ Hi Nguyệt biết điểm mấu chốt đang nằm ở đây.
“Tôi không nhìn rõ là văn kiện gì, nhưng Tần Hạo nói, nhất định phải cẩn thận.” Liễu Đông chực khóc, “Chị nghĩ xem câu này là có ý gì? Anh ta kêu dì Tuyết tôi làm gì mà cần phải cẩn thận?”
Kỷ Hi Nguyệt cau mày, dựa người vào ghế suy nghĩ: “Dì Tuyết cậu ngoài việc có thể làm sổ sách ra thì còn làm gì được nữa không? Chắc chắn là Tần Hạo kêu dì ấy làm sổ sách kế toán. Cậu không có cách nào đem văn kiện đó ra ngoài sao?”
Liễu Đông lắc đầu: “Sao đem được, văn kiện chắc chắn là dì Tuyết tôi luôn mang theo bên mình.”
Thực ra Liễu Đông vẫn còn một băn khoăn, cậu sợ là lỡ như dì Tuyết làm chuyện phạm pháp thật, vậy thì cậu mang ra ngoài không phải sẽ hại chết dì Tuyết sao?
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, sau đó vỗ vai cậu: “Bây giờ cậu lo lắng cũng vô dụng, mọi thứ chỉ là suy đoán của chúng ta thôi mà?”
Liễu Đông vẻ mặt đau khổ: “Nhưng tôi sợ suy đoán của chị quá chính xác. Dì Tuyết tôi đã đi đến bước này rồi, tôi có thể làm gì được đây?”
“Liễu Đông, cậu cảm thấy dì Tuyết cậu vẫn còn cứu vớt được sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Liễu Đông khẽ lắc đầu: “Tôi không biết. Tôi không biết rốt cuộc dì ấy và Tần Hạo đang làm gì, nhưng nếu Tần Hạo thật sự là chủ mưu đứng đằng sau vụ tai nạn ô tô, vậy thì cái chết của Tôn Mai chắc chắn có liên quan đến anh ta, và dì Tuyết tôi sẽ không tránh khỏi việc bị anh ta kéo xuống nước.”
Kỷ Hi Nguyệt không biết phải an ủi cậu thế nào, nhưng cô có thể lý giải được tâm trạng bồn chồn và phiền não của Liễu Đông. Dù sao cũng là người thân của cậu, nếu là cô, chỉ e cũng mất bình tình như vậy.