Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Lại có người đến


trước sau

“Hiểu rồi, chút chuyện cỏn con này tôi không giải quyết được thì vẫn còn cậu ấy mà!” Cố Cửu sao lại không biết chuyện hai đài truyền hình đã được Triệu Húc Hàn mua từ lâu, chẳng qua là không muốn cho Kỷ Hi Nguyệt biết thôi.

“Tay trái của anh lành chưa đấy? Công ty vừa mới thành lập nên công việc rất nhiều. Để tôi kêu Tiêu Ân điều mấy người qua giúp anh.” Triệu Húc Hàn hỏi.

“Không sao không sao, tôi dùng miệng chứ đâu có dùng tay.” Cố Cửu nói dứt câu, đột nhiên sắc mặt lại trở nên nghiêm túc, “Phải rồi Hàn thiếu, tối qua bên Mỹ có gọi điện thoại cho tôi. Anh Hai cậu vẫn đang rục rích phản công, cậu nhớ cẩn thận.”

Hơi thở trên người Triệu Húc Hàn trở lạnh, sau đó khóe miệng anh câu lên một nụ cười lạnh lùng: “Vẫn đang đợi anh ta đây. Chỉ sợ anh ta không dám động tay thôi!” Vừa  nói vừa nheo hai mắt lại, dáng vẻ vô cùng nguy hiểm.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện lần trước là do Triệu Nhất Gia làm sao?” Kỷ Hi Nguyệt lo lắng nói. Vết thương của Cố Cửu là do đạn bắn, lẽ nào là Triệu Nhất Gia định giết em trai của mình nhưng không thành?

Như vậy chẳng phải quá độc ác vô tình  sao?

“Em không cần lo lắng, nhưng phải biết tự bảo vệ bản thân. Anh sợ sẽ liên lụy đến em.” Triệu Húc Hàn vẫn lo lắng nhất là chuyện này.

Kỷ Hi Nguyệt cau mày: “Em? Không lẽ vì em người phụ nữ của anh?”

Ánh mắt rét buốt của Triệu Húc Hàn bỗng chốc dịu dàng, sau đó gật đầu nói: “Có vài người điên lên sẽ mất trí. Khi không đánh lại đối phương, bọn họ thường dùng thủ đoạn quỷ quyệt, đặc biệt là sẽ xuống tay với những người bên cạnh của đối thủ. Bên cạnh anh em là người yếu nhất, vì vậy em sẽ rất nguy hiểm.”

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp trở nên nhăn nhó, cô là người yếu nhất!?

Thôi được rồi, nghĩ đến mấy người Tiêu Ân, Vô Cốt, lão Khôi, Triệu Không, Triệu Hải… thì cô quả thực vẫn là yếu nhất. Cảm giác này thật sự rất khó chịu.

“Hàn thiếu, cậu vẫn nên tìm người bảo vệ Tiểu Nguyệt đi!” Cố Cửu cũng lo lắng.

Kỷ Hi Nguyệt sợ nhất là bị người khác nhìn chằm chằm vào mình, huống hồ gì cô còn là phóng viên, biết giải thích thế nào khi sau lưng có thêm một người?

“Không cần đâu, bản thân tôi sẽ hết sức cẩn thận.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.

“Tiểu Nguyệt,
chuyện này không đùa được đâu.” Cố Cửu nghiêm túc đáp lại.

Kỷ Hi Nguyệt cau mày, đưa mắt nhìn Triệu Húc Hàn. Vẻ mặt Triệu Húc Hàn cũng có nét lo lắng.

Kỷ Hi Nguyệt nói: “Không phải tôi không sợ nguy hiểm, chỉ là có một người theo đuôi thì rất bất tiện, mà loại chuyện này nói thẳng ra là khó lòng phòng bị. Đây là Cảng Thành, tôi nghĩ là cho dù họ muốn giết tôi đi nữa thì cũng không thể dùng súng được đúng không? Chỉ cần không phải súng thì tôi tin bất cứ tình huống nào tôi cũng có thể ứng phó.”

Kỷ Hi Nguyệt cho Triệu Húc Hàn xem vòng tay và chiếc nhẫn của cô. Hai vật phòng thân này cô vẫn chưa dùng qua, nhưng vẫn thường xuyên lấy ra tập luyện cho quen tay để tăng thêm tính linh hoạt và tốc độ cho bản thân.

Triệu Húc Hàn sau khi cân nhắc một hồi thì gật đầu. Cố Cửu muốn nói gì đó nhưng đã bị Triệu Húc Hàn liếc mắt, thành ra cũng không nói tiếp nữa.

Giữa trưa, Cố Cửu và luật sự mà Tiêu Ân điều tới cùng nhau đi ký hợp  đồng.

Kỷ Hi Nguyệt hóa trang thành Vương Nguyệt, quay lại đài truyền hình. Triệu Húc Hàn về lại văn phòng gọi một cuộc điện thoại cho đài truyền hình Cảng Long.

Kỷ Hi Nguyệt vừa về đến văn phòng là Liễu Đông đã hào hứng nói: “Chị Nguyệt, có tin tốt.”

“Tin tốt gì?” Kỷ Hi Nguyệt khó hiểu.

“Sếp bảo chúng ta làm việc rất nhiệt tâm nên đã điều thêm một người đến nhóm của chúng ta.” Liễu Đông cười, “Nói là lát nữa sẽ thông báo.”

“Không phải chứ?” Kỷ Hi Nguyệt ngẩn người, lập tức nhìn thấy những ánh mắt hâm mộ và ghanh tị xung quanh.

Cố Du Du  chua xót nói: “Xem ra tôi nên từ chức là được rồi.”

“Để tôi đi hỏi sếp!” Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm thấy khó tin. Mặc dù cô rất bận, nhưng cũng đâu cần tới bốn người chạy tin?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện