Sắc mặt của Liễu Đông và anh Béo cũng rất khó coi. Hai người yên lặng quay lại chỗ ngồ. Liễu Đông nhìn Kỷ Hi Nguyệt mà vẻ mặt buồn so.
“Được rồi, Du Du, tôi biết tâm trạng của cô không được tốt. Cô là người cũ, đừng chấp nhặt với người mới làm gì.” Lộc Hùng nói với Cố Du Du.
Cố Du Du chép miệng. Sếp đã cho cô ta bậc thang đi xuống, cô ta cũng không nói nữa.
Sau đó Lộc Hùng nhìn Châu Lê, khuôn mặt béo núc lập tức khó chịu: “Châu Lê, ngày mai cô không cần đến nữa.”
“Cái gì? Sếp, tại sao?” Châu Lê nhảy dựng lên, lớn tiếng nói.
“Chẳng lẽ cô còn không biết tại sao? Trần Thanh, giúp cô ta làm thủ tục thôi việc. Cô vốn dĩ không làm nên trò trống gì, suốt ngày chỉ biết gây sóng gió. Phòng tin tức này bị cô làm cho gà bay chó chạy, chướng khí mù mịt cả lên, còn hỏi tại sao?!Hừ!” Lộc Hùng nói xong thì phất tay bỏ đi.
Châu Lê tức đến đỏ mặt tía tai, nước mắt rơi đầy trên mặt, nhưng trong mắt tỏ ra sự không cam tâm rõ ràng.
Lần này Trần Thanh cũng không cứu nỗi cô ta, đành kéo cô ta ra ngoài để khuyên giải.
Kỷ Hi Nguyệt không thèm để ý đến loại người này. Cô cảm thấy loại người như thế này chỉ biết ăn no rững mỡ, suốt ngày không tự mình phấn đấu mà chỉ muốn than trời trách đất. Tính cách như vậy làm sao mà thành công cho được?
“Chị Nguyệt, tôi với chị bị chia nhóm rồi.” Liễu Đông buồn bã nói.
“Cũng đâu tới nỗi đó. Sếp nói cậu vẫn được tính là chung nhóm với tôi mà.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.
“Tôi biết, nhưng tôi muốn ra ngoài chạy tin với chị, hơn nữa tôi không có bao nhiêu kinh nghiêm, lỡ không kiếm được tin tức lại làm liên lụy đến anh Béo nữa.” Liễu Đông bỗng chốc mất niềm tin vào công việc.
“Nói bậy bạ gì đấy? Tôi cảm thấy cậu là một phóng viên tài năng, không có tôi cậu cũng có thể làm được. Vả lại yên tâm đi, tôi sẽ che chở cho cậu.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
Liễu Đông chỉ còn cách gật đầu, sau đó nói: “Chị Nguyệt, hình như người mới là con ông cháu cha đấy. Chị có biết là ai không?”
“Không biết, chỉ nghe tên là Long Bân. Hy vọng là có ích.” Kỷ Hi Nguyệt cũng thở dài.
Buổi trưa, Kỷ Hi Nguyệt đang trong phòng trà nước thì nhận được cuộc điện thoại
vui mừng của Lâm San.
“Vương Nguyệt, lần này thực sự cảm ơn cô rất nhiều. Tối nay tôi có thể mời cô đi ăn cơm được không?
‘”Chị Lâm San, chị đừng khách khí, ăn cơm thì lúc nào cũng được, chỉ là tuần này tôi hơi bận, mà bên chị cũng phải cấp tốc quay phim để tranh thủ phát sóng trước phim Thái Tử Phi của Lý Mai nữa.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Được, chắc chắn sẽ được, đã có công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt toàn quyền giúp đỡ chúng tôi mà. Phải rồi Vương Nguyêt, tôi chuẩn bị ký hợp đồng với Húc Nguyệt, còn có nhà biên kịch bạn tôi nữa. Ngay cả đạo diễn Liêu cũng muốn qua đó ký hợp đồng luôn. Tuy là công ty mới, nhưng tôi cảm thấy rất có tiềm lực.”
Kỷ Hi Nguyệt vui mừng: “Công ty mới mà chị cũng nhìn ra là có tiềm lực hay không à?”
“Haha, cô không biết công ty này là do Kỷ đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải thành lập sao? Hậu phương vững chắc, tài lực hùng hậu như vậy, tương lai chắc chắn sẽ phát triển rất nhanh.”
“Vậy sao? Haha, mọi người nhìn ra hay thật đấy. Nghe bảo đâu CEO bên đó là người giản dị dễ gần, giao tiếp các thứ chắc là không có vấn đề gì phải không?”
“Cô nói thiếu gia Cố Cửu ấy hả? Tính cách rất ổn, còn đẹp trai nữa chứ.” Lâm San cười có chút kỳ quái.
“Vậy thì tốt rồi, hy vọng mọi người hợp tác vui vẻ, ai cũng kiếm được tiền.” Kỷ Hi Nguyệt khích lệ.
Lâm San vội nói: “Cảm ơn, căm ơn cô. Đến lúc đó tôi nhất định sẽ tặng cô một món quà thật lớn!”
“Khách sáo, khách sáo rồi.” Kỷ Hi Nguyệt chỉ cần ký được hợp đồng với ‘gà đẻ trứng vàng’ như cô ấy, còn quà lớn gì đấy cô phải tặng cô ấy mới đúng.
Kỷ Hi Nguyệt tâm trạng vui vẻ pha xong cà phê thì đi ra ngoài.
“Chị Nguyệt, người của chị đến báo cáo rồi kìa!” Liễu Đông la lên với Kỷ Hi Nguyệt.