Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Tranh thủ thời gian (III)


trước sau

Hiện trường càng lúc càng hỗn loạn, người mỗi lúc một đông, bên tai mọi người đều là tiếng la hét hỗn loạn. Kỷ Hi Nguyệt đã viết xong bản thảo tin tức, ánh mắt dõi theo Ma Huy và Liễu Đông.

Sau đó khóe môi cô cong lên, nhấp chuột gửi đi.

Lộc Hùng là người nhận được thông báo đầu tiên, anh ta còn sốt ruột hơn cả Kỷ Hi Nguyệt.

Trong nháy mắt, các trang mạng và đài truyền hình thay nhau đăng tải tin tức. Đợi lúc Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu lên, Ma Huy đang đứng với Liễu Đông kích động chạy về phía Lưu Phi, giơ năm ngón tay lên.

Liễu Đông bên đây cũng giơ một bàn tay lên, có nghĩa số người tử vong là năm người.

Lưu Phi nhanh chóng nhập số liệu vào, đăng lên xong xuôi mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cô ta quay đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, bày ra nụ cười khiêu khích.

Liễu Đông chạy lại, gấp gáp nói: “Chị Nguyệt, sao rồi? Chậm hơn bọn họ à?” Liễu Đông thầm trách bản thân không nhanh bằng tên Ma Huy.

“Không, chúng ta nhanh hơn.” Kỷ Hi Nguyệt cười, “Chuẩn bị tin tức liên quan thôi.”

“Vương Nguyệt, tôi đã chụp được rất nhiều ảnh. Cô có muốn phỏng vấn chủ  nhân của  mấy chiếc xe không bị ngã không?” Long Bân chạy tới hỏi.

“Ừm, mọi người đang chuẩn bị đi đây.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, xem ra tên Long Bân này cũng học khá nhanh đấy.

Bốn người cầm bút ghi âm chia nhau đi phỏng vấn. Đột nhiên Lưu Phi xuất hiện sau lưng Kỷ Hi Nguyệt.

“Vương Nguyệt, làm sao có thể!?” Lưu Phi tức tối, lớn tiếng quát Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt quay đầu nhìn cô ta với vẻ mặt hoang mang: “Lưu Phi, cô làm gì mà la hét um sùm vậy? Cái gì mà không thể?”

“Cô, cô không thể nào nhanh hơn tôi được! Rõ ràng tôi là người biết số liệu tử vong trước, tại sao lại có chuyện cô nhanh hơn tôi hẳn một phút!”

Lưu Phi suýt sụp đổ khi thấy tin nhắn của sếp gửi tới, bảo là Cảng Long đã đăng trước một phút.

“Tôi nhanh hơn cô sao?” Kỷ Hi Nguyệt vờ vô tội mở di động ra xem, “Ồ, thật này, haha!”

“Cô, cô còn cười! Chuyện này không có khả năng được!” Lưu Phi tức giận suýt chút nữa vươn tay hất bay di động của Kỷ Hi Nguyệt.

Long Bân là người đầu tiên chạy tới bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt, Liễu Đông cũng chạy lại. Anh Béo và Ma Huy nhìn thấy tình hình không ổn
cũng chạy tới.

Sau đó mọi người đều biết là bản tin của Kỷ Hi Nguyệt nhanh hơn một phút.

“Chuyện này, không phải chứ?” Ma Huy cũng hết sức kinh ngạc, đưa mắt nhìn Liễu Đông. Anh ta biết Liễu Đông chậm hơn anh ta, làm sao có chuyện Vương Nguyệt nhanh hơn được?

Sau khi biết được số liệu tử vong, chỉ cần điền một chữ số vào có thể gửi đi ngay, vậy thì làm sao có chuyện nhanh hơn một phút?

“Haha, quá tốt rồi. Chị Nguyệt, cuối cùng lần này chúng ta cũng dẫn đầu rồi!” Liễu Đông vui vẻ bật cười, thật sự nở mày nở mặt.

“Ừm, có thể là mạng của tôi khá nhanh. Lưu Phi, xin lỗi nhé, lần này chúng ta đâu có hẹn đăng cùng nhau đâu!” Câu nói này của Kỷ Hi Nguyệt là đang nhắc khéo chuyện lần trước.

“Cô, các cô!” Lưu Phi tức đến run rẩy, sắc mặt của Ma Huy cũng rất khó coi.

“Wow, một triệu lượt xem rồi này. Chị Nguyệt, lần này chúng ta lại may mắn nữa rồi!” Liễu Đông hưng phấn nói.

Kỷ Hi Nguyệt cười thầm, đây là tin tức của cấp trên đưa xuống, thực ra không được tính  vào thành tích, nhưng lần này nhanh hơn Hương Thành một phút, phỏng chừng ông sếp Lộc Hùng sẽ rất vui mừng.

Liễu Đông đương nhiên cũng biết, chỉ là muốn chọc cho Lưu Phi và Ma Huy sặc chết thôi.

“Chị Nguyệt đúng là chị đại của tin tức, có một số người giở thủ đoạn nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi.” Liễu Đông lại châm biếm, chuyện lần trước đối với cậu mà nói thực sự là đã bị đả kích rất lớn.

Bởi vì sự tín nhiệm giữa người với người đã bị chính khoảnh khắc đó phá vỡ. Vốn dĩ cảm thấy thế giới vẫn còn tươi đẹp, nhưng chính vì hành động lần đó của Lưu Phi, lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự nham hiểm của lòng người, khiến cậu trở nên trưởng thành hơn.

Nơi làm việc quả thực tàn khốc như chiến trường.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện