Lý Mai lần này coi như đã bị ngã một cú sấp mặt.
Nhưng lúc này Kỷ Hi Nguyệt cũng không yên ổn gì, cô và Cố Du Du bị Lộc Hùng gọi tới văn phòng, mà trong văn phòng còn có sếp của bộ phận diễn xuất, tên là Đỗ Lệ, một nữ cường nhân* sành sỏi tuổi ngoài bốn mươi.
(Nữ cường nhân: là cụm từ để miêu tả những người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ, kiên cường và quyết liệt, không dựa dẫm vào bất cứ ai mà sắn sàng “san phẳng” mọi khó khăn để làm chủ cuộc đời mình, vươn lên mạnh mẽ và hiên ngang bước đi với thần thái cao ngạo nhất khiến ai cũng nể phục – nguồn: Google.)“Có chuyện gì với các cô vậy? Chẳng lẽ bộ phận tin tức và bộ phận diễn xuất là hai công ty sao? Bôi nhọ Lý Mai như vậy sẽ khiến cho công ty thiệt hại bao nhiêu các cô biết không? Sếp Lộc, nếu anh không cho tôi một lời giải thích hợp lý, chuyện này chúng ta sẽ gặp nhau với cấp trên!”
Đỗ Lệ chắc chắn rất tức giận, điểm này Kỷ Hi Nguyệt và Cố Du Du đều hiểu rõ.
Lý Mai là cây hái ra tiền của bộ phận diễn xuất Cảnh Long, bây giờ tự nhiên tin tức tiêu cực ập đến, làm danh tiếng của cô ta bị giảm sút, các nhãn hàng quảng cáo cũng rút chân và rating của bộ phim Thái Tử Phi chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Chuyện này quả thực là muốn bức chết Đỗ Lệ, bà ta còn đang hy vọng bộ phim này sẽ đưa Lý Mai lên một tầm cao mới, và bộ phận diễn xuất của bà ta cũng có thể trở thành bộ phận kiếm được nhiều tiền nhất của đài truyền hình.
Bây giờ thì hay rồi, bộ phận tin tức cho bà ta một cái tát đau đớn, làm bà ta tức tối phải xông thẳng xuống đây.
“Vương Nguyệt, Cố Du Du, các cô giải thích thế nào?” Lộc Hùng cũng rất đau đầu. Nhưng mà bản tin này là do anh ta xét duyệt, vì anh ta biết bản tin này có thể mang đến thành tích cho bộ phận tin tức của anh ta.
Thực ra ban nãy anh ta đang bận tối mặt, nên thành ra không đọc kỹ càng, với lại tiêu đề của Cố Du Du bình thường không có nhiều sức hấp dẫn nên anh ta duyệt thẳng luôn, bây giờ ngồi đọc lại mới biết là tung tin triệt để như vậy.
Cố Du Du có chút sợ hãi nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt bình tĩnh đáp: “Không liên quan đến Cố Du Du, là tôi kêu chị ấy tung tin. Cho nên có chuyện gì cứ nhắm vào tôi là được.”
Cố Du Du
thoáng sững sờ, đôi mắt phiếm hồng vì cảm động, muốn nói gì đó nhưng Lộc Hùng đã lên tiếng: “Cố Du Du, vậy cô ra ngoài trước đi. Tôi biết cô cũng không có lá gan đó.”
“Thực ra, thực ra rôi, Tiểu Nguyệt?” Cố Du Du không biết nói thế nào.
“Không sao, chị ra ngoài trước đi.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười với cô ta.
Cố Du Du đành ra ngoài. Vừa ra ngoài đã bị Long Bân chặn lại ở cửa, cô ta túm anh ta lại gấp gáp nói: “Tiêu rồi tiêu rồi, Tiểu Nguyệt bị ăn mắng rồi. Không phải anh là con ông cháu cha sao? Mau nghĩ cách gì đi.”
Khóe miệng Long Bân giật giật: “Cô yên tâm đi, cô ấy không sao đâu.” Cậu chủ đã biết chuyện rồi.
Trong video Lý Mai nhiều lần mắng Kỷ Hi Nguyệt là quái vật xấu xí, chỉ sợ là cậu chủ đã sớm không nhịn được nữa.
“Thật sự không sao?” Cố Du Du không dám tin.
Long Bân gật đầu: “Không sao, cô đi nhanh đi. Để tôi…” Anh ta làm động tác nghe lén
Cố Du Du hiểu ý liền đi ngay. Cô ta không dám nghe lén, nhưng Long Bân thì khác, cho dù có bị tóm được cũng không sao.
Lúc Cố Du Du đi ra, Liễu Đông cũng kéo cô lại hỏi thăm tình hình. Thực tế là mọi người trong văn phòng đều lo lắng.
“Chắc là không sao đâu, sếp sẽ che chở cho Vương Nguyệt. Dầu gì cô ấy cũng ngôi sao tương lai của phòng tin tức chúng ta, cùng lắm là bị mắng mấy câu thôi.” Cố Du Du giải thích.
“Thật à? Tôi thấy vẻ mặt của cô Đỗ Lệ đó rất khó coi.” Liễu Đông nói.
“Có Long Bân ở đây mà.” Cố Du Du cảm thấy Long Bân có thể giải quyết mọi thứ.
Mọi người nhất thời gật đầu, cũng may Long Bân là con ông cháu cha.
Trong văn phòng làm việc của Lộc Hùng, Đỗ Lệ hung dữ nói: “Một thực tập sinh như cô lẽ nào lại không có đầu óc? Trước đây thấy cô đưa được các bản tin lớn, tôi rất vui mừng cho cô, nhưng chẳng nhẽ cô không biết danh dự của một công ty là đến từ tất cả các phòng ban sao? Cô nặng nhẹ bất phân, cho dù thành tích có tốt đến đâu đi chăng nữa cũng bằng thừa! Công ty không thể dung tha cho dạng người ỷ có chút thành tích mà đi to gan lớn mật, tùy hứng làm liều như cô!”