Long Bân đâu còn nghe anh ta nói gì, nhanh chóng rời khỏi chỗ đó. Chưa tới hai phút sau, chiếc xe đua màu đỏ gào thét chạy về hướng bến tàu số 1.
Tiêu Ân cũng đang gọi điện thoại kêu IT điều tra tình hình cụ thể. Thấy Triệu Húc Hàn bước ra ngoài, anh ta cũng vội vàng theo sau.
“Bến tàu số 1 của Cảng Thành, nhanh!” Sau khi lên xe, Triệu Húc Hàn nói với Tiêu Ân.
Tiêu Ân đáp: “Cậu chủ, sao anh biết tiểu thư đang ở bến tàu số 1?”
“Tôi đặt hệ thống theo dõi định vị trong vòng tay của cô ấy.” Nội tâm của Triệu Húc Hàn lúc này vô cùng bấn loạn.
Tiêu Ân sửng sốt, thảo nào trước đây cậu chủ rất yên tâm về Kỷ tiểu thư, thì ra mọi thứ đều nằm trong tầm tay của cậu chủ.
“Cậu chủ, anh cảm thấy người nào đang bắt cóc Kỷ tiểu thư?” Tiêu Ân hỏi.
“Tới bến tàu số 1 là rõ ràng muốn đưa Tiểu Nguyệt ra khỏi Cảng Thành, không phải anh cả tôi thì chính là Triệu Vân Sâm!” Đôi mắt của Triệu Húc Hàn vô cùng hung ác và lạnh lẽo.
Ánh mắt như một hố băng lạnh, sâu thẳm mà âm u.
Tiêu Ân nhất thời căng thẳng, hai anh em nhà này muốn chính thức khiêu chiến sao?
Cậu chủ quan tâm Kỷ Hi Nguyệt thế nào bây giờ bọn họ đều biết rõ, Triệu Nhất Gia dám động vào người phụ nữ mà cậu chủ yêu thương, đúng là đã chạm vào vẩy rồng.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt tỉnh lại, trước mắt tối đen như mực. Cô ép buộc bản thân không được sợ hãi, cố gắng bình tĩnh trở lại, sau một hồi thích ứng, cô nhận ra mình đang ở trong một thùng container.
Từ khe hở, cô biết hiện tại vẫn còn là ban ngày, có lẽ cô thiếp đi chưa lâu. Lúc này cô đang bị trói ngồi trên một chiếc ghế, miệng còn dán băng dính.
Kỷ Hi Nguyệt cảm giác bụng rất khó chịu, e là bà dì của cô đã ‘máu chảy thành sông’. Suy cho cùng, cả một buổi sáng ra ngoài cô vẫn chưa thay băng.
Đúng là nhà dột gặp mưa rào.
Cô khẽ động cổ tay, kéo sợi dây thép ra, nhanh chóng cắt đứt sợi dây thừng thô ráp trên cổ tay.
Triệu Húc Hàn quả nhiên suy nghĩ rất chu đáo, cũng may là ngày thường cô hay tập luyện cho cổ tay linh hoạt, nên giờ mới dễ dàng cắt đứt sợi dây thừng nhanh chóng như vậy.
Cô tháo băng dính trên
miệng xuống, sau đó nhẹ nhàng áp tai vào vách thùng container nghe ngóng. Bên ngoài có tiếng tàu thủy, cô đoán nơi này có khả năng là bến tàu, nhưng rốt cuộc là ai muốn bắt cóc cô?
Muốn uy hiếp bố cô để tống tiền? Hay là người bên phía Triệu Húc Hàn? Hay là hệ quả của những tin tức mà cô đã điều tra?
Nhưng bây giờ cô đang là thân phận của Kỷ Hi Nguyệt, nên có lẽ sẽ không liên quan đến những chuyện của phóng viên, vậy lẽ nào có người muốn uy hiếp bố? Hay là đối đầu với Triệu Húc Hàn?
Kỷ Hi Nguyệt không dám hành động khinh suất, cô không biết phải trải qua bao nhiêu thời gian, nhưng cô tin nếu không thấy cô xuất hiện ở Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, Triệu Húc Hàn sẽ nhanh chóng đoán ra được.
Vậy thì cô chỉ cần đợi anh đến cứu người, nhân tiện cô cũng muốn xem thử là ai muốn bắt cóc mình.
Nghĩ đến đây, Kỷ Hi Nguyệt càng thêm bình tĩnh, vươn tay xoa bụng, bụng lại âm ỉ nhói đau. Sau một hồi xoa nắn, Kỷ Hi Nguyệt muốn choáng váng, ‘dì cả’ lại bắt đầu tuôn ra.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo ngắn tay màu be, bên dưới là chiếc quần đùi chín phân màu nâu nhạt, kết hợp với đôi giày màu trắng, cách ăn mặc y như một nữ sinh đại học năng động.
Đâu có ngờ tới sẽ gặp phải tình huống như vậy, e là sau quần vết máu đã loang lổ.
Qua một lúc, Kỷ Hi Nguyệt nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cô vội vàng ngồi lên ghế, cúi đầu giả vờ như bị trói gô.
Quả nhiên nắp sau của container đã mở ra, một người đàn ông lên tiếng: “Nhanh lên, đưa người phụ nữ này lên tàu du lịch, đừng để người khác nhìn thấy.”
Sau đó là tiếng động hai người đàn ông leo lên container.
Kỷ Hi Nguyệt đợi một trong hai người đến, đang lúc cúi đầu giúp cô cởi bỏ dây thừng ra khỏi lưng ghế, cô đột nhiên xông lên.