Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Ân oán giữa hai anh em (II)


trước sau

Tiêu Ân biết cậu chủ không hề muốn ngồi lên vị trí chủ nhân của Triệu gia, nhưng để tháo dỡ được khúc mắc của bí mật to lớn trong lòng, anh nhất định phải ngồi lên vị trí này.

Cho nên, lúc anh ngồi lên vị trí này phải đối mặt với rất nhiều sự xa lánh và mỉa mai, nổ lực trong thầm lặng bao nhiêu, chỉ có bản thân cậu chủ biết rõ.

Xe tiến vào nhà cổ Triệu gia. Sau khi xuống xe, Triệu Húc Hàn đi thẳng vào đại sảnh. Triệu Nhất Gia thấy anh đến thì khập khểnh xông lên, khuôn mặt già nua đầy sự tức giận.

Ông ta vung thẳng cây ba-toong trong tay vào người Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn lập tức vươn tay bắt lấy cây ba-toong, ánh mắt sắc bén như dao nhìn chằm chằm vào người anh trai cùng cha khác mẹ Triệu Hằng Sinh.

“Triệu Húc Hàn, chú vì một người phụ nữ mà đánh con trai tôi hai lần!” Triệu Hằng Sinh  tức giận đến phát run, nhưng sức lực làm sao bì được với Triệu Húc Hàn, đành to tiếng chửi mắng để vớt lại chút khí thế.

“Anh cả, sao anh không nhìn xem con trai của anh đã làm chuyện gì!” Triệu Húc Hàn vẫy cánh tay, cây ba-toong nghiêng sang một bên, xém chút nữa làm Triệu Nhất Gia ngã nhào.

Triệu Húc Hàn bước lên phía trước, cung kính chào người bố mới từ bên trong bước ra: “Bố.”

Triệu Tịch Quy nhìn phong thái hiên ngang, thân hình rắn rỏi của cậu con trai út, khẽ gật đầu: “Đến  rồi thì ngồi đi. Hằng Sinh, đến đây nói chuyện cho đàng hoàng đi.”

“Bố! Sao có thể nói chuyện đàng hoàng được đây? Vân Sâm là cháu đích tôn của bố, là cháu trai của chú ta, nhưng bây giờ sắp bị chú ta đánh chết rồi! Bố, bố phải làm chủ cho Vân Sâm!”

Triệu Hằng Sinh được chú Phong dìu ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn đầy sự tức giận nhìn Triệu Húc Hàn như muốn bốc  hỏa.

Ông cụ cũng nhìn Triệu Húc Hàn, nói: “Tam Nhi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Bố, Triệu Vân Sâm dám xuống tay với người phụ nữ của con, đánh thằng bé một trận là còn hời cho nó quá rồi!” Triệu Húc Hàn chững chạc đường hoàng nói.

“Chú vẫn còn coi trọng người phụ nữ đó vậy sao? Lẽ nào chú không biết cô ta từng bị Vân Sâm chơi đùa? Chú vì một người phụ nữ như vậy mà đánh cháu trai của mình, rốt
cục chú có còn là người của Triệu gia chúng tôi nữa không?” Triệu Nhất Gia quả nhiên đã cướp lời oán trước.

Ánh mắt của Triệu Húc Hàn nháy mắt sắc bén như dao, làm Triệu Nhất Gia cảm thấy khóe mắt của anh như đang cắt nát dung mạo ông ta, trong lòng cũng có chút run sợ. Khí thế của tên tiểu tử thối này đúng là càng ngày càng lớn mạnh.

Cứ tiếp tục như vậy, Triệu Hằng Sinh ông làm gì còn địa vị trong Triệu gia nữa?

“Kỷ Hi Nguyệt và Vân Sâm hoàn toàn trong sáng. Anh cả, anh đừng tưởng tôi ngốc. Cô ấy là người phụ nữ như thế nào tôi là người hiểu rõ hơn anh. Hôm nay tôi nói một lần rõ ràng, ai dám động vào một cọng lông của Kỷ Hi Nguyệt, đừng trách Triệu Húc Hàn tôi bất chấp tình thân, trở mặt thành thù!”

Lời nói của Triệu Húc Hàn đã khiến cho ông cụ, Triệu Hằng Sinh, chú Phong, Tiêu Ân đang đứng trong góc, và cả ba vệ sĩ áo đen của nhà cổ đều chấn động trong lòng.

Tiêu Ân càng thêm khẳng đinh, e là trong lòng cậu chủ đã ấn định Kỷ Hi Nguyệt là chủ mẫu của Triệu gia trong tương lai.

Tiêu Ân thoáng  chút xúc động, cũng may là mối quan hệ giữa anh ta và Kỷ Hi Nguyệt cũng không tệ, quan trọng nhất là Kỷ Hi Nguyệt rất được lòng người. Lão Khôi, thím Lý và những người khác đều rất hài lòng về Kỷ Hi Nguyệt.

Đương nhiên là bọn họ biết điều kiện để làm chủ mẫu của Triệu gia rất khắc nghiệt, yêu cầu thấp  nhất đó là tối thiểu phải đánh được ba vệ sĩ do Triệu gia đào tạo và huấn luyện.

Thực lực của Kỷ Hi Nguyệt hiện tại đối phó với một người còn trầy da tróc vảy, đừng nói là ba người. Nhưng Tiêu Ân biết không gian phát triển của Kỷ Hi Nguyệt rất lớn, ngoài ra còn được cậu chủ nghiêm khắc huấn luyện, qua vài năm nữa cũng không phải là không có khả năng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện