Triệu Húc Hàn xấu hổ bỏ chạy về phòng, vô tình sập mạnh cánh cửa làm anh cũng hết hồn, sau đó anh ngồi lên giường, lấy một tay che ngực.
Anh cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Vừa rồi anh đã làm gì vậy?
Vừa rồi anh đã đánh mất toàn bộ lý trí sao?
Anh thực sự đã hôn Kỷ Hi Nguyệt, trong khi cô rất tỉnh táo!
Cả đêm đó là do anh tức giận đến phát điên, Kỷ Hi Nguyệt cũng có uống rượu, hai người như cuồng phong bão táp, cho nên anh mới điên cuồng bộc phát thú tính.
Nhưng sau đêm đó, Kỷ Hi Nguyệt đã hoàn toàn thay đổi, đến mức khiến anh phải nhìn cô bằng con mắt khác, cũng làm anh rất vui mừng, cảm giác cô gái mà anh bảo vệ ba năm nay đã từ từ nhận ra vì muốn tốt cho cô nên anh mới ngăn cản cô đến với Triệu Vân Sâm như vậy.
Chỉ là anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ mất kiểm soát như vừa rồi.
Đây rõ ràng là có lý trí nhưng không thể kiểm soát!
Có lý trí nhưng không thể kiểm soát còn nghiêm trọng rất nhiều so với đánh mất lý trí.
Triệu Húc Hàn bị bản thân dọa sợ, lẽ nào những huấn luyện nghiêm khắc mà anh từng tiếp nhận lại dễ dàng bị đánh bại trước mặt Kỷ Hi Nguyệt như vậy?
Không được! Người phụ nữ như thế này quá ảnh hưởng đến anh.
Gương mặt xinh đẹp thanh tú của cô cứ đọng mãi trong tâm trí anh.
Triệu Húc Hàn mất ngủ cả một đêm.
Anh cứ nghĩ đến khoảng thời gian chung đụng với Kỷ Hi Nguyệt trong ba tháng vừa qua.
Mãi cho đến hừng đông anh mới thực sự bị đánh bại và chấp nhận một thực tế, rằng anh đã thích Kỷ Hi Nguyệt.
Hơn nữa còn khá là sâu sắc.
Yêu ư? Anh không biết, bởi vì anh chưa từng yêu.
Lúc ăn sáng, Triệu Húc Hàn lãnh đạm, ngay ngắn ngồi húp cháo.
Kỷ Hi Nguyệt thay quần áo xong thì xuống lầu, mặt mày cũng bí xị, quầng mắt thâm sì, xem ra cô cũng không ngủ ngon giấc.
“Tiểu thư, uống cháo đi. Hôm nay có bánh cuốn và vằn thắn, cô muốn ăn cái nào?” Thím Lý cười hỏi.
“Thím Lý, không cần đâu ạ. Cháu nuốt không trôi.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Cho cháu một ly sữa nóng là được rồi.”
“Tiểu thư, cô làm sao vậy? Người không được khỏe sao?” Thím Lý
vội nói, “Vậy uống bát cháo ngân hạnh nhé?”
Kỷ Hi Nguyệt cố ý ngồi bên cạnh Triệu Húc Hàn, sát lại gần nhìn chằm chằm anh.
Lúc Triệu Húc Hàn nghe cô nói ăn không nổi thì mày khẽ cau lại, ngước mắt liếc cô sau đó lại rũ mắt xuống.
“Thím Lý, không cần đâu. Cháu không muốn uống.” Kỷ Hi Nguyệt nói với thím Lý một tiếng, sau đó lại quay sang nhìn Triệu Húc Hàn đang im lặng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận khi nhìn thấy anh vẫn ngon lành uống hết bát cháo.
“Anh Hàn!’ Kỷ Hi Nguyệt hét lên một tiếng.
Triệu Húc Hàn ngẩng đầu, đồng thời cầm khăn ăn lau khóe miệng: “Chỗ nào không khỏe?”
“Ở đây!” Kỷ Hi Nguyệt chỉ vào miệng mình, còn bĩu môi, độ cong có thể treo cả bình đựng dầu.
Triệu Húc Hàn sửng sốt, ánh mắt lưu lại trên môi cô mấy giây rồi lập tức dời đi.
“Anh Hàn, anh có ý gì đây? Tối qua là thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt thấy biểu cảm của Triệu Húc Hàn không đúng, hình như muốn chạy trốn, cô lập tức túm anh lại.
“Đừng náo.” Triệu Húc Hàn vội nói.
“Em đâu có náo, em chỉ muốn biết tối qua anh có ý gì thôi mà. Với lại anh còn chưa trả lời câu hỏi của em nữa đấy.” Kỷ Hi Nguyệt mếu máo, dáng vẻ rất tủi thân, “ Có phải anh không hề thích em, muốn đuổi em đi không?”
Thím Lý vừa mới bưng ly sữa ra, nghe Kỷ Hi Nguyệt hỏi một câu đáng thương như vậy thì giật mình, tối qua đã xảy ra chuyện gì rồi?
Triệu Húc Hàn gạt tay Kỷ Hi Nguyệt ra, sau đó đứng lên, khẽ liếc nhìn thím Lý.
“Tối nay anh sẽ trả lời em.” Triệu Húc Hàn thấp giọng nói với cô.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó gật đầu nói: “Được, anh nhớ giữ lời đấy!”