“Lý Lộ Lộ chỉ bị thương nhẹ, nhưng tinh thần cô ấy rất bấn loạn, có chút bất thường. Cô ấy nói muốn gặp cô, đang ở bệnh viện Nhân Ái.” Trương Cương vội vàng nói, “Cô có thể qua đây được không? Tôi còn phải quay về báo cáo với cấp trên.”
“Được, tôi qua ngay đây.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức rời giường sửa soạn rồi ra khỏi phòng. Cô nhìn thấy cửa phòng bên cạnh của Triệu Húc Hàn cũng đột nhiên mở ra.
“Anh Hàn, em phải tới bệnh viện Nhân Ái một chuyến. Lý Lộ Lộ bị thương, muốn gặp em.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.
Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói: “Em định đi một mình? Đã bắt được hung thủ chưa?”
Kỷ Hi Nguyệt rùng mình. Cô biết Triệu Húc Hàn chắc chắn sắp nổi giận, lật đật nói: “Em, em đang chuẩn bị gọi cho Long Bân, kêu anh ta qua đi với em. Hung thủ trốn thoát rồi.”
“Vậy em còn dám đi!” Triệu Húc Hàn quát, “Hung thủ có thể ra tay với Lý Lộ Lộ, người tiếp theo chắc chắn là em!”
Kỷ Hi Nguyệt biến sắc, “Anh Hàn, anh cũng nghĩ như vậy sao?”
“Không được đi!” Triệu Húc Hàn rất tức giận. Người phụ nữ này căn bản không biết cái gì gọi là nguy hiểm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Hi Nguyệt lập tức nhăn tít lại, vội vàng lắc lắc cánh tay anh, nói: “Anh Hàn, anh đừng tức giận mà. Hay là, anh đi với em được không?”
Triệu Húc Hàn lạnh lùng nhìn cô. Kỷ Hi Nguyệt làm nũng: “Anh Hàn, anh cũng biết nếu em không đi thì chắc chắn sẽ không ngủ lại được, trong lòng em cũng bất an. Nếu anh lo lắng cho em thì đi với em nhé. Hay là kêu Long Bân với Tiêu Ân đi cùng, như vậy sẽ an toàn hơn?”
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy một lúc mới lên tiếng: “Em nghĩ bọn họ ăn no không có chuyện gì làm thật à?”
“Haha, đương nhiên không phải. Vậy thôi hai người chúng ta đi nhé? Cho dù hung thủ có xuất hiện, với thân thủ của anh Hàn lẽ nào còn sợ hắn?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức lấy lòng.
Triệu Húc Hàn khẽ nheo mắt. Người phụ nữ này càng ngày càng không xem anh ra gì. Đường đường là chủ nhân của Triệu gia mà giờ phải làm vệ sĩ cho cô.
“Với lại em cũng đâu có tệ,
đúng không? Đi thôi, đi với em đi mà.” Kỷ Hi Nguyệt càng làm nũng tợn, lay cánh tay anh, mặt nở một cười quyến rũ.
Triệu Húc Hàn suy nghĩ một chút rồi nói: “Đợi năm phút.”
“Được được được.” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng gật đầu, xuống lầu đợi.
Năm phút sau, Triệu Húc Hàn mặc một bộ đồ thể thao màu đen, đội nón lưỡi trai đen và đeo thêm một cặp mắt kính gọng gỗ hệt như của cô bước xuống.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ run rẩy, đây là mắt kính tình nhân sao?
Tuy nhiên cũng đã quá nửa đêm, mang kính râm thì không hợp. Nhưng Triệu Húc Hàn ăn mặc như thế này có khi nào bị nghi là hung thủ không?
“Sao đấy?” Triệu Húc Hàn thấy Kỷ Hi Nguyệt hóa trang thành bộ dạng xấu xí thì khóe miệng cũng run rẩy.
“Anh Hàn, em cảm thấy hai chúng ta khá giống người xấu.” Kỷ Hi Nguyệt hơi buồn cười.
Triệu Húc Hàn nhìn lại mình, sau đó nhìn Kỷ Hi Nguyệt, rồi nói: “Đi thôi. Anh không vào trong là được.”
“Gọi Tiêu Ân không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Cậu ấy đang ở ngoài xe rồi.” Triệu Húc Hàn đã sớm thông báo cho Tiêu Ân để chuẩn bị.
Hai người nhanh chóng ra cửa. Quả nhiên Tiêu Ân đã ở trên xe.
“Cậu chủ, tiểu thư, hung thủ vẫn chưa bắt được!” Tiêu Ân nói.
“Ừm, đến bệnh viện Nhân Ái thăm Lý Lộ Lộ đi. Chắc là cô ấy sợ phát điên rồi. Cụ thể thế nào thì tôi vẫn chưa rõ, đến mới biết được.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Tiêu Ân đáp lại một tiếng, nhanh chóng lái xe rời khỏi.
Chốc lát sau, chiếc xe hơi sang trọng tiến vào bãi đậu xe của bệnh viện Nhân Ái. Triệu Húc Hàn không yên tâm để Kỷ Hi Nguyệt vào một mình nên cũng xuống xe.
Đè thấp vành nón rồi theo sau Kỷ Hi Nguyệt, hai người đến bên ngoài phòng bệnh của Lý Lộ Lộ.