Nhà vệ sinh rất yên ắng. Bởi vì bây giờ đã hơn ba giờ sáng, toàn bệnh viện đã say giấc, huống chi là nhà nhà vệ sinh công cộng cuối hành lang.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy đèn ở đây hơi lờ mờ. Cô khẽ chép miệng, không hiểu tại sao rất nhiều nhà vệ sinh công cộng đèn đóm đều mờ như vậy, không thấy thoái mái tí nào.
Mở cửa một phòng vệ sinh ra, sau đó bước vào rồi đóng lại, ‘giải quyết nỗi buồn’ một cách sảng khoái.
Lúc cô ra ngoài, tới bồn rửa tay để vệ sinh thì đột nhiên nhìn thấy trên bồn rửa tay có vết máu. Cô giật thót, lập tức xoay người.
Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, mặc đồ đen và đội mũ trùm đầu màu đen đang dùng dao gọt hoa quả chĩa vào người cô.
Nếu không phải vừa rồi cô quay lại, Kỷ Hi Nguyệt thật sự nghi ngờ có phải mình sẽ bị đâm từ phía sau hay không. Nhưng tên côn đồ này cũng rất nhanh, con dao lại càng áp sát thắt lưng Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt dựa lưng vào bồn rửa mặt, không dám nhúc nhích siết chặt hai tay, nói: “Anh, anh là hung thủ của vụ án cưỡng giết?”
“Hừm, thông minh đấy. Nếu mày dám la lên, tao sẽ đâm chết mày ngay lập tức.” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp mà khát máu, trong đôi mắt đều là vẻ hung tợn.
“Anh đến đây để giết Lý Lộ Lộ?” Âm thanh của Kỷ Hi Nguyệt rất khẽ. Mặc dù cô rất muốn la lên, nhưng như thế chỉ khiến cho người đàn ông này càng thêm tức giận và trực tiếp giết cô.
Cho dù cô có nhanh đến đâu thì con dao gọt hoa quả sắc bén đang chỉa vào eo cô còn nhanh hơn thế nữa, và chắc chắn là cô không chết thì cũng bị thương rất nặng.
Cho nên cô lựa chọn im lặng, nhanh chóng nghĩ cách, tranh thủ thời gian và cơ hội.
“Dù mày có thông minh, con nhỏ kia tốt số, nhưng sớm muộn gì cũng phải chết! Qua đây!” Người đàn ông cười khẩy một tiếng, sau đó kéo Kỷ Hi Nguyệt qua. Con dao bắt đầu chỉa vào cổ cô, đẩy cô đi tới một cánh cửa phòng vệ sinh.
Kỷ Hi Nguyệt biết loại người này đã mất hết lí trí: “Anh trốn không thoát đâu. Cảnh sát sẽ biết anh là ai nhanh thôi. Bởi vì anh đã bị thương, lưu lại vết máu.”
“Thế thì đã sao? Bố mày cũng đâu thiết sống nữa. Nhưng mà trước khi chết, bố mày phải sảng khoái
cái đã.” Trong giọng nói của tên hung thủ còn chứa đựng ý cười thô tục.
“Anh đói bụng ăn quàng vậy sao? Dáng vẻ như tôi mà anh cũng nuốt được à?” Kỷ Hi Nguyệt công kích hắn.
Tên hung thủ sửng sốt, sau đó nhìn lại dung mạo của Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt không thể nhìn được biểu cảm dưới dưới lớp mặt của hắn ta, nhưng cô đoán hắn ta cũng rất bực bội. Suy cho cùng bây giờ cô đang là dáng vẻ của Vương Nguyệt, quả thực có phần xấu xí.
“Mày không sợ tao sẽ giết mày?” Tên hung thủ phát hiện Kỷ Hi Nguyệt rất bình tĩnh.
“Không sợ. Bởi vì tôi cũng không muốn sống nữa. Bạn trai chê tôi xấu, đã đi ngoại tình, tôi còn thiết sống làm gì nữa? Nhà tôi lại nghèo, còn có mẹ già mang bệnh nặng. Anh giết tôi rồi nhà tôi nhiều khi lại được tiền trợ cấp, như vậy thì mẹ tôi mới có tiền đi khám bệnh, xem như tôi cũng có chút giá trị.”
Lời của Kỷ Hi Nguyệt khiến tên hủng thủ sửng sốt. Hình như hắn ta không ngờ một người phụ nữ xấu như vậy lại một lòng muốn tìm cái chết, đặc biệt là còn bị đàn ông phản bội. Hắn ta lập tức có cảm giác đồng bệnh tương liên.
“Người đàn ông đi ngoại tình đó là ai? Tôi có thể giúp cô báo thù. Dù sao giết phụ nữ cũng đã giết, thêm một người đàn ông có là gì?” Tên hung thủ biến thái này hận nhất là phản bội, cho nên dĩ nhiên sẽ đồng tình với Kỷ Hi Nguyệt.
“Thật sao? Tôi hận không thể phân xác anh ta thành trăm mảnh. Anh ta dụ dỗ tôi, lừa tiền lương của tôi. Loại người này nên bị trừng trị. Anh có thể giúp tôi giết anh ta thật sao?” Kỷ Hi Nguyệt rớt nước mắt.
“Cô nói đi! Thằng đó đang ở đâu? Ngày mai tôi sẽ đi giết nó ngay, để nó xuống âm tào tạ lỗi với cô!” Người đàn ông thở phì phò nói.
“Anh ta đang ở ngoài,” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Tôi đến đây để chăm sóc mẹ tôi, anh ta uống rượu vào lại đến đòi tiền tôi! Huhu. Tôi thật sự không muốn sống nữa. Anh giết tôi đi, rồi đi giết anh ta.”