Trương Cường đột nhiên căng thẳng: “Làm sao tôi biết được, đâu có gì hoài nghi mà điều tra về cô ấy. Vương Nguyệt là phóng viên của Cảng Long, trước đây hợp tác trong vụ án phân xác với thân phận là phóng viên, tôi đâu có ngờ đường đường Kỷ đại tiểu thư lại đi làm phóng viên chứ.”
“Nói cũng phải. Với lại cô ấy hóa trang xấu quá, Kỷ đại tiểu thư người ta xinh đẹp thế, đâu ai ngờ tới được.”
Đồn trưởng Lý nhớ đến chuyện mấy ngày hôm trước Kỷ Hi Nguyệt lên hot search tin giải trí, thành lập công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, người đẹp trên đó làm sao có thể là Vương Nguyệt được!
“Trước đây tôi còn cho rằng Triệu chủ nhân mù mắt đấy. Nhưng mà Kỷ đại tiểu thư đúng là biết đùa, cuộc sống áo gấm lụa là không muốn, khăng khăng đi làm phóng viên, còn thường xuyên gặp phải nguy hiểm. Suy nghĩ của mấy người giàu có tô thật sự không hiểu nổi.” Trương Cường lắc đầu.
“Nếu Triệu Húc Hàn mù mắt thì chúng ta là có mắt như mù.” Đồn trưởng Lý lắc đầu, cười khổ: “Được rồi, chuyện này không được truyền lung tung. Cũng may là lần này nhờ có họ mới bắt được hung thủ, vụ án cũng coi như kết thúc. Cậu xử lý xong rồi về nghĩ ngơi đi, các anh em cũng vất vả rồi.”
Trương Cương gật đầu đáp lại một tiếng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Vì vụ án cưỡng giết này mà mấy ngày rồi anh ta chưa được chợp mắt.
Trong bản tin sáng hôm sau, tin tức về việc hung thủ đã bị cảnh sát tóm gọn trong đêm lập tức gây xôn xao khắp thành phố. Trang web chính thức của đài truyền hình Cảng Long bị sập hai lần do lượng truy cập quá nhiều, tên phóng viên Vương Nguyệt cũng được nhiều người dân biết được hơn.
“Lại là cô ta!” Trong một quán điểm tâm nhỏ nằm trên con hẻm ở một phố cũ, một cô gái trẻ tuổi xem xong bản tin trên di động, khuôn mặt xinh đẹp bỗng trở nên méo mó.
Cô ta chính là Châu Lê, người đã bị Cảng Long sa thải.
Châu Lê sau khi bị sa thải, vẫn luôn ôm hận trong lòng. Cô ta tới đài truyền hình Hương Thành để xin làm phóng viên, nhưng không được nhận, vì thế cô ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Kỷ Hi Nguyệt.
Ngày nào cô ta cũng xem tin tức, đặc biệt là tin tức bên Cảng Long. Chỉ cần là tin tức của Vương Nguyệt, cô ta đọc xong đều nghiến răng nghiến lợi,
bởi vì tin tức nào cũng rất nổi bật.
Cô ta quả thực không hiểu nổi, tại sao vận khí của Vương Nguyệt lại tốt như vậy. Cô ta chỉ nói nhiều vài câu mà đã bị mắng, bị sa thải, xã hội này thật bất công với cô ta.
Vương Nguyệt xấu xí như vậy, đáng ghét như vậy, tại sao mọi người đều thích cô, mà không thích cô ta?
Châu Lê nghĩ mãi không ra, nhìn di động với vẻ mặt hoàn toàn là thống hận.
Ăn bữa sáng xong, cô ta định đi kiếm việc làm, nhưng không biết thế nào lại đến trước cửa đài truyền hình Cảng Long.
Đợi hồi lâu không thấy Vương Nguyệt tới làm, cô ta gửi tin nhắn cho Trần Thanh.
“Anh Trần, hôm nay Vương Nguyệt không đi làm sao?”
Trần Thành vốn đang rầu rĩ. Vụ án cưỡng giết này lại lần nữa khiến cho Vương Nguyệt một bước lên mây, đồng thời cũng chứng tỏ năng lực làm phóng viên của cô. Nhưng Vương Nguyệt càng lợi hại, Trần Thanh càng lộ rõ sự bất tài.
Bây giờ không phân người lại cho anh ta, ánh mắt của đồng nghiệp cũng thay đổi. Anh ta cảm giác mỗi ngày như dài bằng một năm.
Nhìn thấy tin nhắn của Châu Lê, Trần Thanh rất kinh ngạc. Người phụ nữ này sau khi bị sa thải không còn liên lạc với anh ta nữa, không ngờ hôm nay lại gửi tin nhắn cho anh ta.
“Châu Lê, cô hỏi Vương Nguyẹt làm gì? Cô ta đã đi làm rồi.” Trần Thanh đáp.
“Không thể nào. Tôi đã đợi hơn nửa giờ đồng hồ. Cô ta đi làm sớm vậy sao?”Châu Lê rất tò mò.
“Cô ta vừa mới tới không lâu. Chắc là Long Bân lái xe chở cô ta vào thẳng bãi đậu xe, nên có thể là cô không thấy! Nếu cô có chuyện tìm cô ta thì lên đây đi.” Trần Thanh hồi âm.
Châu Lê lập tức nói: “Không sao không sao, lần sau tôi đến tìm cô ta cũng được. Tôi đi đây, anh Trần cố lên.”
Trần Thanh vừa nhìn thấy câu này, trong đầu cân nhắc một chút rồi trả lời: “Châu Lê, hay là chúng ta ăn bữa cơm trưa nhé?”
“Anh Trần có chuyện gì sao?” Châu Lê hỏi.