Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Bạn gái cũ đã chết


trước sau

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu. Cô hiểu, chuyện đã qua hai năm, muốn lật lại vụ án thì gần như là không có khả năng. Xét cho cùng, toàn bộ vụ án cơ bản đều có lợi cho Tần Hạo. Bề ngoài thì đó chỉ là một câu chuyện ngoài ý muốn, sau đó còn kết án trong âm thầm. Vụ án không được điều tra kỹ càng, trên hồ sơ cũng qua loa đại khái.

Bây giờ không có bằng chứng đầy đủ mà muốn lật lại vụ án thì cơ bản không có hy vọng.

“Bây giờ không thể xác thực lời nói của Triều Giang là thật hay giả. Cũng có khả năng là Tần Hạo không đưa tiền cho anh ta, cho nên anh ta mới tức giận đi tố cáo với Trang Thiên.”

Long Bân nói: “Nếu anh ta nói thật, vậy thì chắc hẳn phải có bằng chứng Tần Hạo đã giết hại anh hai và chị dâu của anh ta, nếu không sao có thể uy hiếp Tần Hạo được?”

Ngô Phương Châu cau mày: “Chính xác! Nhưng anh ta không định đưa bằng chứng ra. Nói là nếu bên phía cảnh sát có thể cho anh ta một trăm vạn thì anh ta sẽ bán chứng cứ cho cảnh sát.”

Long Bân đáp: “Không đúng. Nếu Tần Hạo sợ bằng chứng như vậy, vẫn luôn cho anh ta tiền, tại sao lại đột nhiên không cho nữa? Lẽ nào anh ta phát hiện căn bản là không có cái gọi là bằng chứng này?”

“Cũng có khả năng là Tần Hạo không có tiền thật.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cong lên một nụ cười lanh lùng.

Ngô Phương Châu nói: “Bên Trang Thiên đã theo dõi di động của Triều Giang. Tôi sẽ kiểm tra nhật ký liên lạc giữa Triều Giang và Tần Hạo. Chỉ sợ là tên Triều Giang này vì tiền mà bịa đặt.”

“Có phải thật hay không, rất đơn giản, cứ cho anh ta một trăm vạn, xem anh ta rốt cuộc là có giữ chứng cứ không.”

Kỷ Hi Nguyệt hy vọng là thật. Nếu một trăm vạn có thể trực tiếp để Tần Hạo vướng vào tội cố ý giết người, cô đây còn phải cảm tạ trời đất.

Ngô Phương Châu khẽ biến sắc: “Như vậy càng không được. Cảnh sát sẽ không lấy tiền ra.”

“Tôi có thể cho.” Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhì Ngô Phương Châu.

Ngô Phương Châu biết cô là Kỷ đại tiểu thư, nhưng chuyện này không không phù hợp quy định, liền nói: “Vương Nguyệt, chuyện này tôi vẫn chưa báo cáo với cấp trên. Chúng ta tự ý hành động sẽ có phiền phức.
Như vậy đi, cô cũng đừng gấp, đợi tôi có nhiều manh mối sẽ báo cáo với cấo trên, sau đó liên lạc với thành phố Châu để lật lại vụ án.”

“Phiền phức vậy à. Không thể tìm bằng chứng trước rồi nói sao? Như vậy thì không cần phải điều tra nữa, có thể trực tiếp bắt Tần Hạo.” Kỷ Hi  Nguyệt nói.

“Vương Nguyệt, đó là một trăm vạn!” Ngô Phương Châu lắc đầu, “Nếu không cẩn thận, cô sẽ bị liên lụy.”

Long Bân cũng nói: “Vương Nguyệt, cảnh sát có quy định của họ. Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”

“Thì tôi cũng chỉ giúp đỡ phá ăn thôi mà? Cho một trăm vạn lẽ nào còn trách tôi sai?” Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói.

“Lỡ như người ta nói một trăm vạn của cô là kêu người khác giả mạo chứng cứ thì sao?” Long Bân nói.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt. Ngô Phương Châu không khỏi liếc nhìn Long Bân.

“Thôi được rồi. Dù sao có manh mối là tốt rồi. Tôi cũng không vội. Vậy nhờ cả vào anh Tiểu Ngô nhé.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Ngô Phương Châu.

“Yên tâm đi, tôi vẫn luôn theo dõi. Cô nói Tần Hạo có vấn đề, bây giờ rõ ràng là đã chứng thực được đôi chút. Tôi sẽ điều tra kỹ người này.” Ngô Phương Châu cười nói.

“Chuyện anh ta và Đường Tuyết Mai, anh đã điều tra chưa?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta.

Ngô Phương Châu gật đầu: “Điều tra rồi. Thì ra hai người là bạn học thời đại học, hơn nữa Đường Tuyết Mai còn theo đuổi Tần Hạo hai năm nhưng không thành, có thể nói là yêu đơn phương và khổ sở vì tình.”

“Sao cơ?” Kỷ Hi Nguyệt có chút không dám tin. Vậy mà Tần Hạo lại không thích Đường Tuyết Mai, chỉ có Đường Tuyết Mai thích Tần Hạo?

Nhưng nghĩ lại, thời đại học chắc hẳn Tần Hạo rất đẹp trai, nữ sinh theo đuổi nhất định là không ít.

“Là thật đấy. Tần Hạo thời đại học có một người bạn gái,, nhưng trước khi tốt nghiệp thì đột  ngột qua đời trong một vụ tai nạn giao thông.” Ngô Phương Châu nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện