Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Sao giống nhau được?


trước sau

Tiêu Ân xem xong, nuốt ngụm nước bọt, nói: “Cậu chủ, tiểu thư chắc chắn đã tức giận. Anh nói tình địch đến, vậy chẳng khác nào anh đang xem cô Úy Mẫn Nhi là tình địch của tiểu thư, đồng thời chứng tỏ anh cũng thích cô Úy Mẫn Nhi, đúng không?”

“Sao có thể?” Triệu Húc Hàn lập tức trừng mắt.

“Tôi thấy vấn đề xảy ra nằm ở hai chữ tình địch này. Tiểu thư tức giận chắc luôn. Nhưng  cậu chủ không cần lo lắng, ngày mai dỗ dành cô ấy là được, Kỷ tiểu thư rất thích dỗ ngọt.” Tiêu Ân chỉ muốn đi ngủ.

Quản gia cá nhân như anh ta còn phải tham gia vào chuyện tình cảm của cậu chủ sao? Quá mệt mỏi.

“Dỗ dành? Tại sao phải dỗ dành cô ấy? Rõ ràng là cô ấy vô lý trước.” Triệu Húc Hàn có chút tức giận.

“Cậu chủ, anh có bao giờ nói thích Kỷ tiểu thư và quan tâm cô ấy không?” Tiêu Ân dở khóc dở cười.

Triệu Húc Hàn sửng sốt, sau đó có chút ngang ngược, nói: “Tôi đã nói cô ấy là người của tôi.”

“Cậu chủ, vậy đâu có giống nhau. Tôi, lão Khôi, thím Lý không phải là người của anh sao! Chuyện này sao mà giống nhau được?”Tiêu Ân trợn tròn mắt.

“Lẽ nào trong lòng cô ấy không cảm nhận được sao?” Giọng nói của Triệu Húc Hàn lạnh hơn, khuôn mặt cũng đông cứng lại, “ Càng ngày càng không ra thể thống gì!”

“Cậu chủ, anh không thể đánh đồng Kỷ tiểu thư với chúng tôi, chuyện này sao giống nhau được? Lẽ nào cậu chủ muốn trừng phạt tiểu thư? Thấy tiểu thư bị mệt bị đau, cậu chủ không đau lòng sao?” Tiểu Ân cảm thấy cậu chủ cái gì cũng thông minh, duy nhất tình cảm là ngu ngốc.

Cho nên ai nhìn cũng biết anh thích và quan tâm Kỷ Hi Nguyệt tới mức nào, chỉ có anh lại đi giải quyết chuyện tình cảm như đang giải quyết công việc.

“Thì cũng do cậu bảo phải nói với cô ấy còn gì!” Triệu Húc Hàn trút giận lên người Tiêu Ân một cách vô lý.

Tiêu Ân thầm chửi mẹ kiếp, sau đó vội vàng nói: “Cậu chủ, giấu diếm là nguyên nhân dễ gây ra mâu thuẫn giữa các cặp đôi nhất, hai người sẽ trở nên bất hòa, thậm chí là hiểu lầm, sau đó lại chia tay.”

Triệu Húc Hàn siết chặt ấn đường, cuối cùng nhướng mày,  lạnh giọng nói: “Chia tay? Cô ấy dám? Trừ phi cô
ấy không muốn ra ngoài nữa!”

“Cậu chủ, anh như vậy là không được đâu. Nếu anh thực sự thích Kỷ tiểu thư thì phải buông chút tư thái để dỗ dành cô ấy. Sở dĩ cô ấy tức giận không phải vì đang quan tâm anh đấy sao? Nếu anh trừng phạt cô ấy, dám chắc mối quan hệ khó khăn lắm mới hài hòa giữa anh và cô ấy lại bắt đầu khai chiến cho xem.”

Trong lòng Tiêu Ân rất sợ hãi. Nhớ đến cảnh ba năm nay Kỷ Hi Nguyệt và cậu chủ như nước với lửa, thật sự thảm không thể tưởng.

Tiêu Ân không hề muốn nhìn thấy biểu cảm tức giận và tổn thương của cậu chủ mỗi khi nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt trong ba năm qua, mặc dù anh ta vẫn không hiểu vì sao cậu chủ lại bảo vệ Kỷ Hi Nguyệt, một người yêu thích Triệu Vân Sâm như thế.

Nhưng anh ta hy vọng là lịch sử sẽ không tái diễn.

Cậu chủ của hiện tại mới được xem là có chút giống người, cho nên nhất định phải khuyên giải anh. Đương nhiên, để xoay chuyển được tư tưởng của cậu chủ là rất khó, vì vậy càng phải tăng cường xúi bẩy Kỷ Hi Nguyệt lấy lòng cậu chủ.

Triệu Húc Hàn bực bội: “Chắc tôi sợ cô ấy khai chiến?”

“Aiya, cậu chủ, không phải anh sợ. Là anh với Kỷ tiểu thư vất vả lắm mới hài hòa, tại sao lại  muốn chiến tranh lạnh nữa? Tiểu thư không vui, cậu chủ có thể vui sao?”

“Tôi không vui nhưng cô ấy rất vui!” Triệu Húc Hàn nhướng mày, giống như bây giờ, anh đang tức giận còn người phụ nữ kia thì tắt máy đi ngủ đấy.

“Cậu chủ, sao anh biết cô ấy vui, biết đâu bây giờ cô ấy cũng đang ấm ức không ngủ được thì sao? Hoặc là đang suy nghĩ tại sao anh lại dùng cô ấy làm lá chắn, hay là người mà cậu chủ cho là tình địch của cô ấy. Cậu chủ, anh phải nói cho tiểu thư biết, cô ấy mới là bạn gái của anh.”

Tiêu Ân nói hết lòng hết dạ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện