“Cậu có thể đi hỏi chú ba cậu. Chú ba cậu không mời cô ta đến, là cậu tự kêu người ta đến! Vậy thì cậu tự đi mà chiêu đãi cô ta đi. Tranh giành đàn ông với tôi mà cậu nghĩ tôi còn khách sáo được sao?” Ánh mắt nhìn cậu ta đột nhiên trở lạnh.
Triệu Vân Sâm kinh hãi trước tốc độ trở mặt của Kỷ Hi Nguyệt, nội tâm thật sự bị chấn động sâu sắc.
“Trước đây cô không phải là người như vậy.” Triệu Vân Sâm nhớ rõ, “Trước đây, những người phụ nữ mà tôi mang đến cô đều ra sức lấy lòng, ai nói gì cô, cô cũng sẽ không phản kháng lại, tại sao bây giờ lại trở nên như vậy?”
“Bởi vì tôi không yêu cậu nữa, cho nên không còn quan tâm. Tôi yêu chú ba cậu, nên đương nhiên không thể để cho người phụ nữ khác rình mò. Đạo lý này lẽ nào cậu không hiểu? Còn dám vỗ ngực là lăn lộn với phụ nữ bao lâu nay, tôi đúng là đánh giá cậu cao quá rồi.” Kỷ Hi Nguyệt lại bật cười.
Nụ cười này còn rất diễm lệ. Mặc dù bây giờ cô không phấn sơn, nhưng dáng vẻ lại rất xinh đẹp quyến rũ, nổi bật hơn người.
Khiến Triệu Vân Sâm không khỏi rung động.
“Sao thế? Đừng đờ đẫn nhìn tôi, tôi không còn là người của cậu nữa rồi.” Kỷ Hi Nguyệt ăn tiếp miếng rau, sau đó khuôn mặt lại nhăn tít. Đồ ăn cô làm đúng là dở tệ, thật là làm khó bản thân rồi.
Sắc mặt Triệu Vân Sâm thoáng xấu hổ, sau đó bực bội nói: “Kỷ Hi Nguyệt, cô là người phụ nữ bất chấp xấu hổ nhất mà tôi đã từng gặp đấy.”
“Oh, vậy cảm ơn cậu đã khen ngợi nhé. Đối với cái loại đê tiện như cậu, tôi mà còn bám lấy thể diện thì sớm đã bị cậu hại chết rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt không thèm quan tâm. Cô chưa bao giờ tự nhận mình là người tốt, đặc biệt là su khi trải qua những thương tổn ở kiếp trước, cô càng phải trả lại gấp bội những người đã từng ức hiếp cô.
“Bác Vương, chuẩn bị một phần bữa trưa mới đem đến phòng cho Úy Mẫn Nhi.” Triệu Vân Sâm biết Úy Mẫn Nhi bị chọc tức, nhưng cậu ta không thể chểnh mảng.
“Vâng, thiếu gia Vân Sâm.” Bác Vương nhận lệnh, lập tức đi làm.
Kỷ Hi Nguyệt quả thực không thể
ăn tiếp thức ăn mà cô đã làm, ra vẻ đáng thương nhìn thím Lý.
“Thật sự ăn không nổi nữa thì bỏ đi.” Thím Lý đau lòng giùm cô.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức hớn hở: “Cháu biết thím Lý tốt nhất mà. Cháu muốn ăn cái kia.” Kỷ Hi Nguyệt chỉ chỉ bữa chính của Úy Mẫn Nhi.
Khóe miệng Triệu Vân Sâm khẽ run rẩy, nhìn cô khinh thường.
“Không biết xấu hổ.” Còn nhịn không được mắng cô một câu.
“Lãng phí thức ăn mới xấu hổ.” Kỷ Hi Nguyệt không ngần ngại kéo qua và bắt đầu ăn.
Nhật Bản và bít-tết, kết hợp với chế tác đỉnh cao, mùi vị tuyệt vời làm Kỷ Hi Nguyệt ăn đến say mê.
Vốn dĩ Triệu Vân Sâm đang nhạt miệng, nhưng bắt gặp vẻ mặt như ăn được mùi vị ngon nhất thế gian của cô, tự nhiên cũng cảm thấy món bít-tết hôm nay làm khá ngon.
Nhưng cậu ta không dám mở miệng nói nữa, sợ lại bị chọc tức không nuốt nổi cơm. Lát nữa phải bàn bạc với Úy Mẫn Nhi thử xem có cách gì trừng trị người phụ nữ đáng ghét này không.
Ăn cơm trưa xong, Kỷ Hi Nguyệt duỗi người lười nhác. Thím Lý liền nói: “Tiểu thư, cô đi tản bộ một chút đi, lát nữa ngủ trưa dậy, buổi chiều sẽ huấn luyện bốn tiếng đồng hồ.”
“Sao cơ? Bốn tiếng? Đây là muốn huấn luyện cháu tới chết sao?” Vẻ mặt đang thoải mái của Kỷ Hi Nguyệt lập tức uể oải. Tốc độ trở mặt này làm Triệu Vân Sâm chịu không nổi phải bật cười.
Nhưng vừa bật cười, cậu ta mới cảm thấy mình như bị thần kinh, lập tức thu lại nụ cười, trừng mắt chế giễu Kỷ Hi Nguyệt: “Đáng kiếp!”
Kỷ Hi Nguyệt liếc cậu ta, sau đó khẽ duỗi cánh tay, thả lỏng người rồi bước ra ngoài, trong miệng còn nói: “Thím Lý, thiếu gia Vân Sâm còn biết kêu tiếng của Vượng Tài nữa kìa.”