Long Bân thấy Kỷ Hi Nguyệt xuống, lập tức nhìn thời gian rồi bước lên chào cô: “Tiểu thư, cô tỉnh rồi thì đi huấn luyện thôi. Thời gian vẫn còn kịp.”
“Sao anh lại gọi tôi là tiểu thư? Gọi tôi là Tiểu Nguyệt được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy có chúy kỳ lạ.
“Ở đây ai cũng gọi cô là tiểu thư, nên tôi cũng gọi theo như vậy. Huống hồ bây giờ tôi đã là vệ sĩ của cô, thì cô chính là chủ nhân của tôi, gọi tiểu thư cũng là điều nên làm.”
Long Bân sợ gọi cô là Tiểu Nguyệt thì quá gần gũi, để cậu chủ nghe được lại không vui.
“Con người anh kỳ quái thật đấy. Đừng quên anh cũng là một phú nhị đại, đâu nhất thiết phải sợ Hàn thiếu.” Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể lắc đầu bất lực.
“Đó gọi là kính trọng.” Long Bân sửa lại.
“Tùy anh vậy. Đi huấn luyện thôi. Bốn tiếng đồng hồ, không biết là lát nữa tôi còn sức làm cơm không.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng.
Triệu Vân Sâm đột nhiên từ trên sô pha bật dậy, xoay đầu nhìn về hướng Kỷ Hi Nguyệt.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ run rẩy, tên này vừa rồi là đang ngủ sao? Khúc đàn piano của Úy Mẫn Nhi cứ như khúc hát ru ấy nhỉ.
Úy Mẫn Nhi ở đằng kia vẫn không dừng lại, vẫn tao nhã đánh đàn trình diễn như cũ.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướng mày, theo Long Bân xuống phòng huấn luyện dưới tầng hầm.
Triệu Vân Sâm nhìn Úy Mẫn Nhi, sau đó lại đưa mắt nhìn theo Kỷ Hi Nguyệt đã rời khỏi, đột nhiên đứng lên đi tới bên cạnh Úy Mẫn Nhi.
“Chị không đi dạy dỗ người phụ nữ kia sao?” Triệu Vân Sâm thấp giọng nói với Úy Mẫn Nhi.
Úy Mẫn Nhi vẫn không dừng đàn, nhưng lại trả lời: “Gấp cái gì, ngày dài tháng rộng. Cô bé đó, cứ để cô ta đắc ý trước đi.”
Triệu Vân Sâm giật mình, sau đó gật gù: “Nói cũng phải, nhưng thấy cô ta nhảy nhót như vậy, tôi chỉ muốn giết chết cô ta ngay lập tức.”
Úy Mẫn Nhi bật cười thánh thót: “Chỉ e là bây giờ cậu mà ra tay, chú ba cậu lại đánh cho một trận.”
Sắc mặt Triệu Vân Sâm trở nên khó coi: “Chị tưởng tôi sợ chú ba tôi thật đấy à? Có ông nội ở đây, chú ba tôi không dám làm gì tôi đâu, nếu không chị nghĩ tôi với chị sao có khả năng ở đây?”
Úy Mẫn Nhi mỉm cười: “Cậu thì tôi không biết, nhưng nếu tôi mở lời thì Hàn thiếu chắc sẽ không từ chối để tôi
vào đây ở đâu. Xét cho cùng thì mối quan hệ giữa tôi và anh ấy ở Yale vẫn là tốt nhất.”
Khóe miệng Úy Mẫn Nhi cong lên một nụ cười dịu dàng, mối quan hệ giữa cô và Triệu Húc Hàn ở đại học Yale bỗng hiện ra trước mắt cô.
Mặc dù Triệu Húc Hàn luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng tốt xấu gì ở trước mặt mọi người, anh cũng sẽ nói chuyện với cô ta, chứng tỏ là vị trí của cô ta trong lòng anh không giống với những người phụ nữ khác.
Hơn nữa, những lúc cô ta bị chọc ghẹo, anh vẫn ra tay cứu cô ta, nhiêu đây cũng đủ thấy trong lòng anh có cô ta.
Triệu Vân Sâm nhìn dáng vẻ tự tin của Úy Mẫn Nhi thì trong lòng rất bức bối, nhưng bây giờ bọn họ đang ở cùng một chiến tuyến, vì vậy phải hỗ trợ lẫn nhau.
Nhưng về cá nhân, Triệu Vân Sâm cũng không thích kiểu phụ nữ tự cao tự đại như Úy Mẫn Nhi, vẫn là Kỷ Hi Nguyệt tốt hơn chứ nhỉ?
Nghĩ đến câu cuối, Triệu Vân Sâm bị bản thân dọa hết hồn.
Sao cậu ta lại suy nghĩ như vậy? Kỷ Hi Nguyệt là người phụ nữ vô liêm sỉ và bỉ ổi nhất trên thế giới, tại sao cậu ta lại mang kiểu suy nghĩ điên rồ thế này?
“Úy tiểu thư, cô đừng để ‘sơ suất mất Kinh Châu’, Kỷ Hi Nguyệt bây giờ không còn là người phụ nữ ngu ngốc theo đuổi tôi như trước đây nữa đâu.” Triệu Vân Sâm nhắc nhở cô ta.
(Sơ suất mất Kinh Châu: là một phép ẩn dụ cho việc bất cẩn, tự đại, đánh giá thấp đối phương – nguồn: Google.)Úy Mẫn Nhi lại dùng ánh mắt khinh miệt liếc nhìn Triệu Vân Sâm: “Xem ra cậu vẫn còn cảm giác với cô ta nhỉ?”
Triệu Vân Sâm sửng sốt: “Ý chị là sao?”
“Tức là cậu không cam tâm đấy. Trước đây Kỷ Hi Nguyệt theo đuổi cậu, cậu lại không cần cô ta. Bây giờ cô ta không còn là người phụ nữ ngốc nghếch, và cậu lại cảm thấy cô ta rất lợi hại, nhưng đáng tiếc đã không còn là của cậu nữa?”
Úy Mẫn Nhi cười khẩy một tiếng.