Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân cùng xoay đầu nhìn Triệu Vân Sâm và An Hoa.
Sau đó Kỷ Hi Nguyệt phớt lờ, xoay đầu lại nói với Long Bân: “Tôi không tin, làm lại lần nữa!”
Nói rồi hét lên một tiếng, túm lấy cây gậy điên cuồng quất vào người Long Bân, dáng vẻ cứ như có thâm thù đại hạn từ kiếp trước.
Triệu Vân Sâm nhìn tới hãi hùng khiếp vía, cậu ta cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt của hiện tại càng ngày càng đáng sợ. Trước đây cô vẫn còn là một người phụ nữ tay trói gà không chặt, bị đám anh em của cậu ta xách tới xách lui.
Nhưng bây giờ cậu ta mà xông lên e là chỉ có nước chết.
Sau khi Kỷ Hi Nguyệt vung gậy một vòng, cô không ngừng thở hổn hển, nhưng vẫn chưa đánh trúng Long Bân một phát nào, điều này làm cô chân chính nghiệm rõ, cao thủ quả nhiên là cao thủ.
Cô đã không còn là mình của trước đây, ngay cả tội phạm giết người cô cũng dám đánh, nhưng Long Bân thật quá đáng sợ.
Cô không khỏi nghĩ đến Triệu Húc Hàn. Nếu theo lời Long Bân nói là anh ta không bằng Triệu Húc Hàn, vậy thì thực lực của Triệu Húc Hàn thật sự rất đáng sợ.
Cô mãi mãi không bì kịp, quá sức đả kích rồi.
“An Hoa, chúng ta cũng bắt đầu đi!” Triệu Vân Sâm nói với An Hoa. Cậu ta thiết nghĩ, mình cũng đâu thể nào để thua kém Kỷ Hi Nguyệt được.
An Hoa thật sự cảm động muốn khóc. Đây là lần đầu tiên cậu chủ của anh ta chủ động. Phải biết là năng lực tự bảo vệ của cậu chủ rất kém, vì thế mà trách nhiệm của anh ta lại càng nặng hơn.
Sân huấn luyện dưới tầng hầm rất lớn, cho nên mỗi đội chiếm một bên vẫn không thành vấn đề.
Kỷ Hi Nguyệt tập luyện rất nghiêm túc, sức lực cũng rất trâu bò. Cô không để ý đến Triệu Vân Sâm, chỉ tập trung thỉnh giáo Long Bân.
Cô nhận thấy các góc tránh mà Long Bân kêu cô làm khác hoàn toàn với các tình huống bình thường, nhưng quen rồi lại phát hiện nhanh hơn. Nhìn thì sẽ thấy nguy hiểm hơn, nhưng trên thực tế lại nhanh chóng chiếm đoạt tiên cơ, chuyển bại thành thắng.
Càng đánh càng cảm thấy thần kỳ, vượt ngoài phạm vi huấn luyện thông thường.
Long Bân cũng rất kinh ngạc trước sự dẻo dai của Kỷ Hi Nguyệt. Một người phụ nữ liều mình và nổ lực như cô, quả thực rất hiếm thấy.
Điều quan trọng nhất là cô càng đánh càng hăng hái, hoàn toàn không biết mệt. Mặc dù mồ hôi trên trán đã túa ra làm đầu tóc cô ướt nhẹp, nhưng ánh
sáng trong đôi mắt to tròn của cô lại càng lúc càng rực rỡ.
Hơn nữa, năng lực học tập của Kỷ Hi Nguyệt cũng rất mạnh, khả năng lĩnh ngộ nhạy bén, điều đó cũng có nghĩa là cô thực sự có năng khiếu đánh đấm.
Lịch trình dạy học của Long Bân vốn dĩ phải tốn hết bốn giờ, nhưng trong vòng ba tiếng Kỷ Hi Nguyệt đã hoàn thành toàn bộ, thành ra một tếng sau dùng để ôn tập. Bằng cách này, cô có thể nhớ tốt hơn những kỹ năng đã được học.
Hơn nữa tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
Long Bân cũng rất hào hứng, một học viên như thế này đối với anh ta mà nói cũng rất có cảm giác thành tựu.
Hai người Triệu Vân Sâm huấn luyện chưa tới một giơ thì đã bỏ chạy. Trước khi đi, Triệu Vân còn cay cú nhìn dáng vẻ đẫm mồ hôi của Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng cứ cảm thấy kỳ lạ.
Người phụ nữ này thực sự đã thay đổi.
Năm giờ rưỡi chiều, Kỷ Hi Nguyệt ngâm mình trong bồn tắm rải đầy cánh hoa hai mươi phút. Bốn tiếng tập luyện đã khiến cô thêm kiên trì không nói, đằng này còn không cảm thấy mệt mỏi.
Hơn nữa, do cô mới học được kỹ năng chiến đấu của Long Bân, cho nên cảm thấy vô cùng mới mẻ và thần kỳ, vẫn muốn tiếp tục huấn luyện.
Nhưng bây giờ đã tới giờ đi làm cơm tối, Triệu Húc Hàn đã nói là muốn về ăn cơm.
Xuống lầu, cô nhìn thấy Úy Mẫn Nhi đang ngồi trước chiếc bàn lớn trong phòng khách, dùng thứ tiếng anh lưu loát nói vào máy tính, hình như là đang họp hội nghị trực tuyến.
Thấy Kỷ Hi Nguyệt xuống, cô ta lạnh lùng liếc cô một cái, sau đó phớt lờ.
Triệu Vân Sâm không thấy đâu, chắc là cảm thấy buồn chán quá nên bỏ chạy rồi.
“Tiểu thư, mau xuống nấu ăn thôi. Tôi đã chuẩn bị hai phần giống nhau rồi. Cô có thể thử một lần trước.” Thím Lý nói với Kỷ Hi Nguyệt.