Triệu Vân Sâm lập tức bật cười: “Nhà cô ta ấy à, bố cô ta cũng được coi là một trong mười người giàu có nhất Cảng Thành, nhưng so với gia thế của Úy tiểu thư thì giống như châu chấu đá voi thôi. Còn nói mình có tiền, đúng là buồn cười đến rụng cả răng.”
Trên gương mặt của Úy Mẫn Nhi thấp thoáng nụ cười mỉa mai khó nhận thấy, ánh mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt cũng tràn đầy ý vị.
Triệu Húc Hàn càng lạnh mặt hơn, Cố Cửu cũng siết chặt mi tâm.
Kỷ HI Nguyệt bật cười: “Triệu Vân Sâm, cậu là heo à? Ít nhất tôi cũng có một người bố là một trong mười người giàu có, ngoài ra còn có công ty Húc Nguyệt của riêng mình, còn cậu thì sao? Hình như chúng ta bằng tuổi nhau đấy, vậy mà ngay cả tôi cậu cũng không bằng, còn có mặt mũi chế giễu tôi? Nhà Úy tiểu thư có tiền thật, nhưng cũng đâu phải của cậu, cậu đắc ý cái gì?”
“Với cả, Úy tiểu thư lớn hơn tôi vài tuổi, đợi tới lúc tôi bằng tuổi cô ấy, nhiều khi có thể vượt qua luôn ấy chứ.” Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai.
Triệu Húc Hàn cúi đầu ăn cơm. Tuy là đồ ăn Kỷ Hi Nguyệt làm rất dở, nhưng anh lại ăn rất say mê, tâm trạng còn rất tốt.
Cố Cửu khẽ cười, liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó anh ấy cũng tập trung ăn cơm. Bọn họ căn bản là không hề lo lắng Kỷ Hi Nguyệt bị khi dễ bởi lời nói, vì xét về độ độc miệng thì ai làm lại cô nữa.
Nghề của người ta là phóng viên đấy.
“Haha, nói khoác không biết ngượng mồm, cô tưởng mình là nhân vật tầm cỡ thật đấy à!” Triệu Vân Sâm chế nhạo cô.
“Đúng đấy, tôi là người, dĩ nhiên không thể so sánh với chó được, hơn nữa còn là một con chó hay sủa bậy.” Kỷ Hi Nguyệt cười quyến rũ, “Anh Hàn, anh ăn thử cái này đi, thím Lý làm đấy, ngon lắm luôn.”
Vừa nói cô vừa gắp một miếng thịt heo sốt mật ong bỏ vào bát của Triệu Húc Hàn.
“Tôi không có sao?” Cố Cửu cười cười, sau đó có chút tủi thân nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười vui vẻ: “Có có có, anh cũng ăn nhiều một chút đi, để lần sau không bị tiểu nhân hãm hại.”
Triệu Vân Sâm rất tức giận, còn muốn chửi lại, nhưng nhận được ánh mắt lạnh lùng của Triệu Húc Hàn, cậu ta lập tức run rẩy, không dám nói bậy nữa.
Nhưng cơn tức giận làm cậu ta không thể nuốt trôi cơm được nữa.
“Kỷ tiểu thư thật sự rất tự tin, vậy thì chúc cho Điện Ảnh và
Húc Nguyệt của cô kiếm được thật nhiều tiền nhé.” Úy Mẫn Nhi vẫn giữ nụ cười dịu dàng như cũ, giống như chuyện của Triệu Vân Sâm và Kỷ Hi Nguyệt không hề liên quan tới cô ta.
Nhưng trên thực tế thì tâm cơ biểu này mới là người khơi mào câu chuyện.
“Vâng, tôi có anh Hàn và Cố thiếu giúp đỡ, chắc chắn trong vòng năm năm sẽ kiếm được bộn tiền. Đương nhiên là không thể nào bì được với Quốc Tế Úy Lam, nhưng dù sao đó cũng là tiền do tôi kiếm được, ra ngoài khoe khoang cũng có thể ‘cây ngay không sợ chết đứng’, đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nói lời này là đang khinh thường Úy Mẫn Nhi.
Cô ta có tiền đi nữa thì chẳng qua cũng là tiền của gia đình.
Có gì giỏi giang đâu?
Sắc mặt Úy Mẫn Nhi khẽ thay đổi, nhưng vẫn cười, gật đầu nói: “Kỷ tiểu thư rất có nghị lực.”
“Đúng vậy, tôi vẫn còn trẻ, còn sức sống thanh xuân. Đâu giống Úy tiêu thư, hai mươi sáu tuổi đã vội vàng kiếm một người đàn ông tốt để lấy, sợ về già lại không được yêu thích nữa.”
Câu nói của Kỷ Hi Nguyệt khiến Cố Cửu bật cười, thật sự là không kìm lại được.
Vẻ mặt cao quý của Úy Mẫn Nhi cuối cùng cũng nứt vỡ, lập tức đen lại, xoay đầu nhìn Triệu Húc Hàn, nói: “Anh Húc Hàn, bạn bè mà anh kết giao thật sự đã làm cho Mẫn Nhi mở mang tầm mắt.”
“Tiểu Nguyệt còn nhỏ, cô đừng chấp nhặt với cô ấy nhé. Tiểu Nguyệt, không được nói năng xằng xiên. Úy tiểu thư đường xa đến, em là chủ phải tiếp đãi cho chu đáo.” Triệu Húc Hàn gằn mặt nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn vào ánh mắt anh, trong lòng khẽ cười thầm. Thấy vẻ mặt càng lúc càng khó coi của Úy Mẫn Nhi mà thiết nghĩ, đại ma vương, anh cũng phúc hắc quá rồi đấy.
Nói cô nhỏ, tức là Úy Mẫn Nhi già, nói cô là chủ nhân, có nghĩa Úy Mẫn Nhi là người ngoài, haha.
“Oh oh, Úy tiểu thư, xin lỗi nhé. Tôi là người lỗ mãng, không biết cách ăn nói, cô đừng để bụng ha.” Kỷ Hi Nguyệt vội cười xin lỗi.