Long Bân nhận lệnh rời đi. Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục xem kịch bản. Cô phát hiện cốt truyện 《Đạo Thiên Cốt》 thực sự rất ly kỳ và chấn động, quả thực là một cuốn kịch bản hấp dẫn.
Thế nhưng ở kiếp trước, độ hot của bộ phim này không chỉ nằm ở yếu tố kịch bản, mà nó còn bao gồm các yếu tố như diễn viên giỏi, ngoại hình thu hút và tuyên truyền quảng bá, những thứ này phải được gắn kết với nhau.
Cho nên, muốn bộ phim này hot thì cô nhất định phải tìm được nữ chính Lý Miểu.
Kỷ Hi Nguyệt gửi tin nhắn cho Trần Manh Manh.
Trần Manh Manh vui vẻ hồi âm: “Tiểu Nguyệt, cậu cũng sung sướng quá nhỉ, được nghĩ phép cả nửa tháng cơ đấy!”
“Haha, sao cậu biết?” Kỷ Hi Nguyệt gửi icon cười nham hiểm.
“Mình đi tìm cậu ăn cơm nên Liễu Đông nói cho mình biết đấy.” Trần Manh Manh trả lời.
“Có tiến triển gì với Liễu Đông chưa?” Kỷ Hi Nguyệt lại cười gian xảo.
Trần Manh Manh gửi lại icon dở khóc dở cười: “Nói linh tinh gì vậy. Chỉ ăn cùng bữa cơm trưa thôi, toàn nhắc đến cậu đấy.”
“Thôi đi. Phải rồi, mình hỏi cậu cái này, cậu có biết diễn viên nào tên Lý Miểu không?”
Trần Manh Manh lập tức hồi âm: “Biết chứ, là diễn viên của Hương Thành. Cậu tìm cô ấy à?”
“Đúng đúng đúng. Quá tốt rồi. Cậu có thể giới thiệu cho mình được không?” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng.
“Được chứ, nhưng mà cậu tìm cô ấy để đóng phim à?” Trần Manh Manh hỏi Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Đương nhiên là để đóng phim rồi, chứ không lẽ mình tìm cô ấy làm gì? Manh Manh, mình định để cô ấy đóng vai nữ chính, cậu sẽ đóng vai nữ số hai, thế nào?”
“Thật sao!” Trần Manh Manh gửi qua biểu cảm ngạc nhiên và vui mừng, sau đó chưa đợi Kỷ Hi Nguyệt hồi âm, cô ấy đã sốt ruột gọi điện thoại tới.
“Tiểu Nguyệt, cậu nói nghiêm túc đấy chứ? Phim gì vậy? Mình có thể diễn vai nữ số hai thật sao?” Trần Manh Manh hiểu rõ thực lực của mình. Hiện tại cô ấy chưa đủ tư chất để đóng vai nữ chính. Nếu o ép miễn cưỡng thì sẽ không còn coi Kỷ Hi Nguyệt là bạn thân nữa, mà là một kẻ lắm tiền.
Kỷ Hi Nguyệt cười: “Mình lừa cậu làm gì. Nhưng cậu nhớ phải diễn cho đạt, diễn mà không đạt thì mình sẽ đổi người đấy.”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Nhưng mà Tiểu Nguyệt, cậu chắc chắn muốn Lý Miểu làm nữ chính?” Giọng điệu
của Trần Manh Manh có chút kỳ lạ.
Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Sao đấy? Là do bây giờ cô ấy chưa hot hả?”
“Không phải chưa hot, mà hình như cô ấy bị bệnh thì phải, cũng được một thời gian rồi. Từ lúc mình ra khỏi Hương Thành không thấy cô ấy quay lại nữa. Có một lần nhìn thấy cô ấy rất tiều tụy, sắc mặt nhợt nhạt lắm.” Trần Manh Manh nói.
“Bị bệnh?” Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, “Vậy cậu có biết nhà cô ấy ở đâu không?”
“Tiểu Nguyệt, cô ấy là diễn viên đã ký hợp đồng với Hương Thành, mặc dù không nổi, nhưng vẫn chưa đến hạn hợp đồng. Nếu cậu muốn tìm cô ấy để đóng phim thì hình như phải mượn đấy. Mà mình nói cậu nghe, sếp tổng bộ phận diễn xuất của Hương Thành là một lão già cáo già, chắc chắn sẽ bắt chẹt cậu đấy.”
Tuy Trần Manh Manh không ở Hương Thành lâu, nhưng mấy quy tắc ngầm cô ấy đã nghe thấy không ít.
Kỷ Hi Nguyệt cười cười: “Yên tâm, mình không ngốc vậy đâu. Cậu chỉ cần tìm cô ấy giúp mình là được, mấy cái khác cứ giao cho mình.”
“Không thành vấn đề. Ngày mai nhé? Mai mình không có cảnh quay, có thể dẫn cậu đến nhà cô ấy.” Trần Manh Manh hỏi.
“Được, vậy mười giờ sáng mai gặp nhau ở cổng khu dân cư Phong Nhã ha?” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Ừm ừm, xong rồi buổi chiều tụi mình đi dạo phố luôn nhé. Mình hết đồ mặc rồi.” Trần Manh Manh hào hứng nói.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Được được được. Chỉ cần có thể tìm được Lý Miểu,mình sẽ tặng cậu một mẫu túi xách mới nhất năm nay.”
“Wow! Đây là tự cậu nói đấy nhé, đừng có mà lật lọng đấy.” Giọng nói vui mừng của Trần Manh Manh ở đầu bên kia làm Kỷ Hi Nguyệt muốn điếc cả tai.
Kỷ Hi Nguyệt cũng nhếch miệng cười. Cái hay khi có một người bạn thân là ở đây, bất cứ lúc nào cũng có thể mang đến cho cô tâm trạng tích cực.
Riêng về túi hàng hiệu thì Triệu Húc Hàn đã đặt toàn bộ túi xách cao cấp mẫu mã mới của các mùa về cho cô, cô đâu thể xài hết được.