Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chấn thương tâm lý (II)


trước sau

Triệu Húc Hàn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai và cánh tay của cô, không biết qua bao lâu, Kỷ Hi Nguyệt rốt cuộc cũng ngừng run rẩy, thân thể cứng ngắc cũng từ từ thả lỏng.

Triệu Húc Hàn cúi đầu nhìn cô, phát hiện cô đã ngủ, nhưng nước mắt trên mặt vẫn chưa khô ráo.

Dáng vẻ mong manh và đáng thương đó đâm sâu vào trái tim Triệu Húc Hàn, khiến anh vô cùng khó chịu và tự trách.

Nhưng  nếu hôm nay anh không muốn hôn cô, có thể anh sẽ mãi không biết rằng lần đó mình đã tổn thương cô sâu sắc thế nào. Anh tự trách bản thân, trong lòng cứ tâm niệm nhất định phải bảo vệ cô cả đời, nhưng không ngờ người làm tổn thương cô sâu sắc  nhất lại chính là anh.

Triệu Húc Hàn ôm cô rất lâu, trong đầu cũng muôn vàn suy nghĩ.

Trước đây không phải anh chưa từng đụng chạm cơ thể với Kỷ Hi Nguyệt. Kể tới hôn môi thì lần đó anh cũng tính là chuồn chuồn lướt nước, nhưng chưa hề thấy Kỷ Hi Nguyệt có phản ứng như bây giờ.

Hay do vừa rồi anh vội vã quá, làm cô sực nhớ đến ký ức kinh hoàng đêm hôm đó?

Triệu Húc Hàn đột nhiên vươn tay, dứt khoát đánh vào miệng mình, tại sao vừa rồi anh lại háo sắc như vậy?

Biết đâu nếu làm từ từ, cô sẽ dễ chấp nhận hơn thì sao?

Vả lại, anh bị làm sao vậy, lực tự chủ đâu cả rồi?

Gương mặt của Triệu Húc Hàn lúc này rất khó coi, tức giận bản thân đánh mất lực tự chủ!

Giúp Kỷ Hi Nguyệt điều chỉnh lại tư thế và đắp chăn bông xong, Triệu Húc Hàn bước ra ngoài, đi xuống phòng khách gọi điện thoại.

“Hàn thiếu, muộn vậy rồi mà cậu chưa ngủ à?” Giọng nói của Cố Cửu ở đầu dây bên kia có chút ngái ngủ.

Bề ngoài Triệu Húc Hàn tỏ ra lạnh lùng, nhưng đầu óc lúc này đang rất hỗn loạn, anh ngừng lại mấy giây mới lên tiếng: “Có chuyện muốn thỉnh giáo anh.”

Cố Cửu giật mình, tên Triệu Húc Hàn này rất hiếm khi dùng tới hai chữ ‘thỉnh giáo’, chứng tỏ chuyện này đối với anh rất nghiêm túc và chính thức.

“Ờ, cậu nói đi.” Cố Cửu bên kia cũng ngồi dậy ngay ngắn.

Triệu Húc Hàn trầm tư một lúc rồi cất tiếng: “Tiểu Nguyệt, cô ấy….” Triệu Húc Hàn thực tình không biết nên mở miệng thế nào.

Cố Cửu sốt ruột hỏi: “Tiểu Nguyệt làm sao? Bị bệnh à?”

Triệu Húc Hàn cảm thấy hơi khó chịu khi nghe giọng nói đầy lo lắng và gấp gáp của
Cố Cửu, nhưng thực tế Cố Cửu là một bác sĩ rất giỏi, và hơn hết anh ấy còn là một người bạn rất đáng tin cậy của anh.

“Không phải, cô ấy, hình như cô ấy hơi bị chấn thương tâm lý. Tôi định nhờ anh tìm giúp tôi một bác sĩ tâm lý giỏi để tư vấn cho cô ấy thử.” Triệu Húc Hàn cân nhắc cả nửa buổi mới lên tiếng.

“Sao cơ? Chấn thương tâm lý? Tiểu Nguyệt?” Cố Cửu không hiểu, sau đó cười nói: “Hàn thiếu, cậu đùa đấy à? Cô ấy làm gì có chuyện chấn thương tâm lý? Cậu không thấy suốt ngày cô ấy cười nói rất vui vẻ sao?”

Triệu Húc Hàn không đáp lại, bởi vì Cố Cửu nói cũng có lý. Thực tế đúng là ở trước mặt người ngoài Kỷ Hi Nguyệt cười đùa rất vui vẻ, một người con gái cởi mở như vậy, nói bị chấn thương tâm lý thì làm sao có thể?

“Hàn thiếu, có khi nào vì cái chết của mẹ cô ấy không?” Cố Cửu thấy Triệu Húc Hàn im lặng thì anh ấy cũng không cười nổi nữa. Bởi vì anh ấy biết Triệu Húc Hàn không bao giờ đem chuyện này ra đùa giỡn được.

“Không phải đâu.” Triệu Húc Hàn lập tức trả lời.

“Vậy chứ là cái gì? Cậu cứ nói đi, bất kể phương diện nào tôi cũng có thể tìm bạn giúp được.” Cố Cửu sốt ruột nói.

Triệu Húc Hàn suy tới nghĩ lui, cuối cùng đáp: “Mai anh đến văn phòng của tôi rồi nói đi.” Nói xong thì cúp máy.

Cố Cửu nhìn điện thoại bị cúp ngang mà thực sự muốn chửi thề, thế này thì làm sao anh ấy ngủ tiếp được đây?

Kỷ Hi Nguyệt bị chấn thương tâm lý? Chuyện này sao có thể?

Triệu Húc Hàn vừa xoay người thì gặp ngay Triệu Vân Sâm đang đứng trên cầu thang nhìn anh.

“Chú ba, Kỷ Hi Nguyệt bị chấn thương tâm lý gì vậy?” Triệu Vân Sâm đã nghe được cuộc điện thoại của Triệu Húc Hàn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện