Cố Cửu nhìn dáng vẻ chần chừ của anh: “Nói đi chứ. Sao tôi biết cậu đem Tiểu Nguyệt về nhà rồi làm gì? Cậu ức hiếp cô ấy à?”
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy, chầm chậm nói: “Lúc đó vì quá tức giận, tôi đã đánh mất lý trí, cho nên, cho nên đã cưỡng bức cô ấy.”
Cố Cửu lập tức trợn to hai mắt, đứng bật dậy, nói: “Cậu, cậu nói cái gì? Cậu, cậu cưỡng bức cô ấy?”
Sắc mặt của Triệu Húc Hàn tối sầm lại, hơn nữa còn có chút đỏ hồng, cả lỗ tai cũng đã đỏ lên.
Song anh vẫn gật đầu thừa nhận lỗi lầm của mình: “Thực sự là tôi không lường được mức độ nghiêm trọng.”
“Cậu, cậu là súc vật sao?” Cố Cửu tức đến đen mặt, nhịn không được phải mắng người bạn chí cốt bao năm một câu.
Triệu Húc Hàn không phản bác, như thể cũng đang thừa nhận mình là súc sinh, bởi vì nhớ đến dáng vẻ sợ hãi của Kỷ Hi Nguyệt đêm qua, anh tự cảm thấy mình đúng là một tên súc vật.
“Tôi đúng là đã nghĩ tới, đêm đó có thể là cậu muốn cô ấy, nhưng đâu có ngờ cậu lại dùng sức mạnh để cưỡng ép! Sức lực của cậu thế nào lẽ nào cậu không biết? Lúc cậu đánh mất lý trí dáng vẻ của mình thế nào lẽ nào cậu không biết?” Cố Cửu tức giận gầm lên.
Triệu Húc Hàn cúi đầu, hiếm khi tỏ ra ngoan ngoãn như vậy trước mặt Cố Cửu.
Cố Cửu tức giận đến nóng gan nhiễu phế, đi tới đi lui trong phòng khách. Lúc trước anh ấy cảm thấy không quá nghiêm trọng, nhưng bây giờ anh ấy lại không dám tưởng tượng Kỷ Hi Nguyệt bị Triệu Húc Hàn tổn thương như vậy, rồi cô phải sợ hãi đến mức nào, nghĩ đến đó là trái tim anh ấy lại trở nên đau đớn.
Hiện tại anh ấy có đang một loại kích động mãnh liệt là muốn chém chết Triệu Húc Hàn. Tại sao anh có thể làm ra loại chuyện không bằng cầm thú với một người phụ nữ xinh đẹp như Kỷ Hi Nguyệt như vậy?
Triệu Húc Hàn vẫn giữ im lặng, tiếp nhận cơn giận dữ của Cố Cửu.
Qua một lúc sau, Cố Cửu mới bình tĩnh lại: “Tiểu Nguyệt bị chấn thương tâm lý thế nào?”
Triệu Húc Hàn rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy sự tự trách và hối tiếc.
“Tối qua, cô ấy, cô ấy lại phát bệnh.” Triệu Húc Hàn đành phải nói ra.
“Sao cơ! Đồ khốn nạn cậu lại cưỡng bức cô ấy à!” Cơn giận của Cố Cửu vất vả lắm mới đè xuống giờ lại bộc phát.
Triệu Húc Hàn vội vàng lắc đầu: “Không phải.”
Cố Cửu nhìn anh ấy, cố gắng đè nén sự tức giận: “Cậu
nói rõ ràng xem nào!”
Triệu Húc Hàn nhìn vào đôi mắt giận dữ của anh ấy, sau đó khẽ chuyển động yết hầu, kể lại rành rọt sự tình tối qua cho Cố Cửu nghe.
Cố Cửu sửng sốt: “Cậu, cậu hôn cô ấy xong, cô ấy phát tác?”
“Phải. Hơn nữa, hình như thần trí của cô ấy còn rất mơ hồ, giống như một người đang mộng mị vậy, tôi có gọi thế nào cũng vô ích, sau đó do mệt quá nên cô ấy mới ngủ thiếp đi. Lúc tôi đến đây cô ấy vẫn chưa dậy. Giờ tôi đang lo lắng là không biết cô ấy còn nhớ chuyện tối qua không.”
Thực ra, Triệu Húc Hàn còn có chút e dè là sợ đối mặt với Kỷ Hi Nguyệt, bởi vì cảnh tượng tối qua giống hệt với cái đêm hôm đó, và nó được tái diễn trước mặt anh dưới góc nhìn của một người bị hại.
Cho nên, trong tình huống lý trí đầy đủ, anh đã nhìn thấy rõ ràng những tổn thương mà Kỷ Hi Nguyệt phải chịu đựng, sự khiếp sợ, bất lực, bàng hoàng, hoảng loạn và đau khổ trong đôi mắt cô đã hằn sâu vào tim anh.
Trước đây anh không có cảm giác gì, anh tức giận, anh cưỡng bức cô, vậy thì đã sao? Ai bảo cô chọc anh tức giận như vậy?
Nhưng mãi cho đến tối qua anh mới ý thức được là bản thân đã vô lý thế nào.
Trải nghiệm này có thể đã trở thành cơn ác mộng trong cuộc đời của Kỷ Hi Nguyệt, và có lẽ cô sẽ không bao giờ dám nhớ lại đêm hôm đó.
Thực ra cách suy nghĩ của Triệu Húc Hàn cũng không sai. Nếu Kỷ Hi Nguyệt không trọng sinh, và chỉ là một người bình thường thì không thể nào không e dè Triệu Húc Hàn trong năm năm tới, vì mỗi lần nhớ đến cái đêm bị Triệu Húc Hàn hành hạ đó, cô lại cảm thấy muốn phát điên.
Nhưng may mắn là Kỷ Hi Nguyệt được trọng sinh, biết Triệu Húc Hàn thực chất là đối xử rất tốt với cô, cho nên nỗi sợ hãi đó mới được xoa dịu, hơn nữa bản thân cô cũng cảm thấy mình quá đáng, vì khiêu khích đại ma vương tức giận nên anh mới làm như vậy với cô.