Kỷ Hi Nguyệt cười đáp: “Lý Miểu, sức khỏe cô vẫn ổn chứ?”
Lý Miểu lập tức che cánh tay bầm tím mà nãy giờ cô ấy không để ý, ngượng ngùng nói: “Vẫn, vẫn ổn? Lẽ nào đài truyền hình muốn sa thả tôi ư?”
Nói rồi cô ấy có chút hoang mang nhìn Trần Manh Manh.
Trần Manh Manh vội đáp: “Lý Miểu, một tháng cô chỉ đi làm mười lăm ngày, vai diễn cũng chỉ là mấy nhân vật quần chúng lặt vặt, cô như thế thì kiếm được bao nhiêu tiền đâu?”
Lý Miểu sốt ruột: “Tôi, tôi biết, nhưng có một số vai đủ để tôi chi phí cho cả tháng, nếu không có, tôi, bố tôi sẽ rất tức giận.”
Kỷ Hi Nguyệt cau mày: “Lý Miểu, tôi thấy hình như cô không phải bị bệnh, phải chăng cô đang gặp khó khăn gì sao?”
Lý Miểu khẽ biến sắc, có chút hốt hoảng.
“Lý Miểu, nếu công ty biết cô xin nghĩ liên tục nhưng không phải do đau ốm, chắc chắn sẽ không cần cô nữa. Cho dù cô có diễn xuất tốt đến đâu, nhưng đạo đức nghề nghiệp thường ngày không có, thử hỏi sau này ai cần cô đóng phim nữa, với lại muốn lăn lộn trong giới showbiz cũng rất khó.” Trần Manh Manh nói.
Lý Miểu cuống quýt đáp: “Tôi, tôi biết, nhưng, nhưng tôi thật sự không biết làm sao cả. Manh Manh, cô đừng nói chuyện với đài truyền hình được không? Tôi, tôi rất thích đóng phim, tôi thật sự rất yêu công việc này. Chỉ là, chỉ là trong nhà có chút chuyện, nên hiện tại tôi chưa được rãnh rỗi.”
“Mà rốt cuộc là cô có chuyện gì?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi, “Cô phải nói ra thì chúng tôi mới giúp được cô chứ?”
Mắt Lý Miểu phiếm hồng, lắc lắc đầu: “Không giúp được đâu, thật sự không giúp được đâu.”
“Lý Miểu, cô cứ nói xem, biết đâu chúng tôi có thể nghĩ cách giúp cô thì sao? Cô có biết hôm nay Kỷ tiểu thư đến đây là để mời cô đóng vai chính cho một bộ phim không? Đây chính là cơ hội trời ban đấy!” Trần Manh Manh có chút nóng nảy.
“Sao cơ!” Lý Miểu liền nhìn qua Kỷ Hi Nguyệt, trong ánh mắt đầy vẻ khó tin, “Tôi, tôi diễn vai chính?”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Bây giờ tôi đang tìm nữ chính. Trước
đây tôi có xem qua vài vai diễn của cô, nhận thấy cô rất có tiềm lực, cho nên mới kêu Manh Manh giới thiệu giúp tôi, nhưng nếu cô quả thực không tiện, vậy thôi để tôi tìm người khác.”
“Không, không, tôi, tôi có thể diễn mà.” Lý Miểu sốt ruột đáp, nhưng sau đó lại đưa mắt nhìn ra cửa, như thể đầy hứa hẹn, “Kỷ tiểu thư, có thể, có thể hoãn lại một thời gian không?”
“Không thể, hoặc là cô phải nói cho tôi biết khó khăn của cô.” Kỷ Hi Nguyệt thật sự cũng muốn biết lý do gì đã ngăn cản một người yêu diễn xuất như Lý Miểu đến với con đường phim ảnh.
Lý Miểu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó đôi mắt đỏ lên.
“Là chuyện của bố cô sao?’ Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Lý Miểu chầm chậm gật đầu.
“Vừa nãy tôi mới nghe thấy trong phòng kia có ba giọng nói, ngoài bố mẹ cô ra, còn có bà nội cô ở đây à?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi dò.
Lý Miểu sửng sốt, sau đó lắc đầu, chậm rãi nói: “Bà nội tôi đã mất lâu rồi, đó là mẹ kế của tôi.”
Kỷ Hi Nguyệt và Trần Manh Manh nhìn nhau, hai người đều cau chặt mày.
“Còn có bố mẹ tôi.” Lý Miểu nhìn bọn cô.
“Sao cơ? Mẹ ruột và mẹ kế của cô sống chung với nhau?” Trần Manh Manh xem như đã hiểu vấn đề.
Lý Miểu có chút xấu hổ: “Mẹ tôi bị liệt nửa người, nằm trên giường đã hơn hai năm nay. Lúc vừa mới bị, bố tôi có tìm một dì đến chăm sóc cho mẹ, nhưng một năm sau thì bố tôi và dì đó lại phải lòng nhau.”
Lý Miểu thoáng tức giận: “Sau đó bố tôi bắt mẹ tôi ký đơn ly hôn để ông đăng ký kết hôn với dì đó, vì thế nên mọi người mới sống chung với nhau.”
Kỷ Hi Nguyệt nghe xong chuyện này lại thấy lòng nặng trĩu, đúng là mỗi nhà mỗi cảnh.
“Sao bố cô lại làm như vậy, thực sự rất quá đáng.” Trần Manh Manh tức giận.