“Câm miệng cái quái gì. Cũng không còn sớm nữa, nếu không xuống tay, ông đây không rãnh thời gian để nán lại đây đâu!” Tần Hạo nhìn Đường Tuyết Mai với vẻ mặt ghét bỏ.
Liễu Đông lại nói: “Tần Hãn, anh, anh cũng từng giết người sao?”
“Haha, nhóc con, cậu ngây thơ thật đấy. Tối nay dì Tuyết cậu đã đưa cậu tới đây, cậu nghĩ mình còn khả năng sống sót ra ngoài sao? Đừng nhìn dáng vẻ luyến tiếc của cô ta mà lầm tưởng, thực ra trong lòng cô ta đã sớm định án tử hình với cậu rồi!” Tần Hãn nói mà không trừa mặt mũi cho Đường Tuyết Mai.
Liễu Đông kinh hoàng: “Dì Tuyết, không, không phải chứ? Dì, dì thật sự muốn giết con sao?”
Đường Tuyết Mai rất hận Tần Hãn, nhưng lúc này lại quay sang nhìn Liễu Đông, trong ánh mắt đã không còn vẻ đau khổ luyến tiếc như lúc nãy, mà thay vào đó là sự lạnh lùng.
“Tiểu Đông, xin lỗi con, dì sẽ không tự thú, bởi vì dì không muốn chết. Con đã biết quá nhiều chuyện, cho nên dì không thể giữ lại con được nữa.” Đường Tuyết Mai nhìn Liễu Đông, nói.
“Dì Tuyết, con, con là Tiểu Đông, là người trưởng thành dưới mắt của dì đây mà!” Liễu Đông kinh hãi, đến giờ phút này cậu mới thật sự tin vào những điều mà Vương Nguyệt đã nói.
Dì Tuyết của cậu đã không còn là người phụ nữ xuất sắc, tâm địa thiện lương, dịu dàng xinh đẹp như trong tâm trí của cậu.
“Tiểu Đông, dì xin lỗi.” Đường Tuyết Mai ra vẻ áy náy, nhưng sau đó lại xoay người rời đi.
Tần Hãn cười ha hả một tiếng, sau đó bước về hướng Liễu Đông, đồng thời rút một khẩu súng lục giảm thanh từ sau lưng của anh ta ra, chĩa về phía Liễu Đông.
Liễu Đông sợ hãi lùi bước. Bởi vì đây đang là tầng bốn của toà nhà bỏ hoang, nên tường ngoài không cài đặt cửa sổ hay trang trí bất cứ nội thất gì, nếu Liễu Đông lùi thêm vài bước nữa, cậu sẽ bị rớt xuống dưới.
“Anh, sao anh lại có súng lục?” Liễu Đông cảm thấy mình quá ngốc nghếch, lúc nãy khi phát hiện đường đi của Đường Tuyết Mai không đúng, lý ra cậu nên dừng lại.
“Haha, nhóc con, sao cậu lại non nớt thế nhỉ? Không biết còn có con đường gọi là buôn lậu à? Chỉ cần có tiền thì làm cái quái gì mà không được?” Tần Hãn nhìn Liễu Đông, cười nói.
Liễu Đông luống cuống lấy di động ra, Tần Hãn nói
tiếp: “Cậu nghĩ còn kịp không?”
Liễu Đông hoảng hồn, đánh rơi di động xuống đất. Bây giờ cậu rất hối hận, cậu cũng không phải thằng ngốc, tại sao lại tin dì Tuyết đến vậy? Lý ra trên đường đến đây cậu nên báo cảnh sát mới phải.
Cho dù lúc đó không báo cảnh sát, nhưng khi nhìn thấy người đến là Tần Hãn mà không phải Tần Hạo, cậu cũng nên âm thầm báo cảnh sát, tại sao cậu lại tin tưởng dì Tuyết như vậy.
“Dì Tuyết, dì Tuyết, con, con là Tiểu Đông đây. Dì vẫn luôn là người dì xinh đẹp trong lòng con, dì, dì không thể đối xử với con như vậy được.” Liễu Đông cuống quýt gọi với theo Đường Tuyết Mai, người đã xoay lưng bỏ đi.
Tần Hãn nghe mà không nhịn nổi cười: “Nhóc con, cậu ngốc vừa thôi. Tôi cho cậu ‘lên đường’ để cậu hiểu rõ thêm một chút nhé? Dì Tuyết của cậu là dạng đĩ thỏa, cô ta vừa lên giường với anh tôi, lại vừa quấn quýt với tôi, chỉ cần thỏa mãn mục đích của cô ta, ai cô ta cũng ngủ cùng được. Cũng không biết là có bao nhiêu người đàn ông rồi, đẹp đẽ gì ở cô ta nữa?”
“Tần Hãn, cậu đủ rồi đấy!” Đường Tuyết Mai quay lại, căm hận nói.
Liễu Đông nhìn Đường Tuyết Mai mà thật sự không tin nổi.
“Dì nhỏ, dì, rốt cuộc dì đã làm gì? Tại sao lại trở nên như vậy?” Sắc mặt Liễu Đông rất nhợt nhạt.
Đường Tuyết Mai nhìn Liễu Đông với đôi mắt đỏ hoe, còn nụ cười nơi khóe miệng của Tần Hãn thì từ từ trở nên dữ tợn.
Bất chợt một tiếng “A!” vang lên.
Liễu Đông sợ hãi đến tái mặt, lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống, nhưng âm thanh này không phải là tiếng đạn, vì súng giảm thanh làm gì có tiếng to như vậy?
“Ai!” Tần Hãn sờ đầu thì thấy có vết máu, anh ta lập tức xoay người chạy về phía cầu thang.
Hóa ra đúng lúc anh ta định nổ súng, có một viên đá không biết từ đâu đập vào sau đầu anh ta, làm anh ta đau đớn thét lên một tiếng.