Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chết người vô tội (I)


trước sau

Tần Hãn trố mắt hãi hùng, cả người ngã ngửa về phía sau.

Kỷ Hi Nguyệt chạy được nửa đường thì dừng lại.

Vừa rồi cô bị hoa mắt ư? Long Bân tránh được cả đạn?

“Long Bân, anh không sao chứ? Có trúng đạn không?” Kỷ Hi Nguyệt sợ hãi chạy đến mò mẫm trên người Long Bân.

Long Bân bất chợt đỏ mặt, ngượng đến chín người, bắt lấy cánh tay Kỷ Hi Nguyệt, lật đật nói: “Tiểu thư, tôi không sao! Không có trúng đạn!”

Lúc này Kỷ Hi Nguyệt mới bình tĩnh trở lại, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Long Bân, nói: “Không trúng đạn thật chứ? Anh tránh được?”

“Phải, may mà tôi mạng lớn, đạn chỉ sượt qua lỗ tai của tôi thôi.” Long Bân chỉ có thể nói như vậy. Kỳ thực vừa rồi anh ta phải hít thở thật sâu, dùng thực lực mạnh nhất của mình mới tránh được viên đạn.

Nếu không, sợ là không có mặt mũi đâu để đi gặp chủ nhân với thân phận là một trong bốn ám vệ mạnh nhất.

“Thế là tốt rồi, anh làm tôi sợ chết khiếp.” Kỷ Hi Nguyệt hoàn hồn, “Vậy Liễu Đông thì sao?”

“Cậu ấy cũng không sao, nhưng bị thương không nhẹ. Cô đi xem cậy ấy đi. Tên này đã bị tôi đánh ngất xỉu rồi.” Long Bân đáp.

Anh Toàn đi ra, vừa rồi anh ấy cũng không nhìn rõ cảnh tượng lợi hại đó, cho nên cứ tưởng Tần Hãn ngắm bắn không chuẩn, thành ra cũng không cảm thấy quá kỳ lạ.

Song anh ấy cũng rất kinh ngạc và vui mừng, người đàn ông đánh ngất Tần Hãn chỉ với một cú đấm, xem ra cũng là con nhà võ, thực lực không hề thấp.

Tối thiểu thì anh ấy cảm thấy, mình còn không dám đối mặt nghênh chiến với Tần Hãn.

“Oh oh, chắc Ngô Phương Châu cũng sắp tới đây rồi.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói, “Anh Toàn, làm phiền các anh trông chừng tên này nhé.”

Nói xong cô chạy ra ngoài, tìm thấy Liễu Đông vẫn đang nằm dài trên đất chưa bò dậy được.

“Liễu Đông, cậu không sao đấy chứ? Bị ngã ở đâu?” Kỷ Hi Nguyệt lo lắng hỏi.

Liễu Đông bỗng nhiên bật khóc: “Chị Nguyệt, tôi, xém chút nữa là tôi không được nhìn thấy chị nữa rồi. Là tôi ngốc nghếch, lẽ ra nên nghe lời chị.”

“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa. May mà không sao. Có thể đứng dậy không? Chúng ta đến bệnh viện.” Kỷ Hi Nguyệt dìu cậu đứng dậy,

Nhưng đúng lúc Liễu Đông
gật đầu lau nước mắt, nhìn về hướng Kỷ Hi Nguyệt thì đột nhiên sửng sốt.

“Chị Nguyệt, chị, chị?” Liễu Đông không thể tin nổi, trố mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Cho dù dưới sắc trời lờ mờ tối, cậu vẫn có thể nhìn rõ Kỷ Hi Nguyệt của lúc này.

Người phụ nữ này không phải là Vương Nguyệt! Nhưng giọng nói thì rõ ràng là của Vương Nguyệt! Chuyện gì thế này?

Kỷ Hi Nguyệt lúc này mới sực nhớ, cô của hiện tại không phải là tạo hình của Vương Nguyệt, mà là Kỷ Hi Nguyệt. Do lúc nãy gấp quá, cô đâu có nhớ là phải hóa trang.

Cho nên Liễu Đông vừa nhìn là đã thấy ngay gương mặt thật của cô.

“Ờ thì, haha, đừng kinh ngạc quá. Đây mới là thân phận thật sự của tôi. Tôi tên là Kỷ Hi Nguyệt, chắc cậu cũng không quá xa lạ đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt gãi gãi đầu, “Lúc nào tôi làm phóng viên mới hóa trang thành Vương Nguyệt.”

Liễu Đông trố mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt dưới sắc trời lờ mờ, cậu quả thực đã bị sốc đến không nói nên lời.

“Từ từ rồi tôi giải thích với cậu sau, bây giờ đến bệnh viện trước đã.” Kỷ Hi  Nguyệt dìu cậu đứng dậy.

“Kỷ Hi Nguyệt, thì ra chị là Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ đại tiểu thư?” Liễu Đông đã hoàn hồn.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Phải, nhưng cậu đừng nói cho người khác biết tôi là Vương Nguyệt nhé. Tôi không muốn để mọi người nghĩ rằng, tôi dựa vào thân phận của Kỷ đại tiểu mới có được công việc xuất sắc.”

Liễu Đông chịu đau đứng dậy, đôi tay mặc dù toàn là máu, nhưng bị đả kích lớn như vậy, đau đớn trên cơ thể cũng phần nào tê liệt.

Đang định hỏi thử thì tiếng còi xe ô tô lại vang lên.

“Anh Tiểu Ngô đến, Long Bân, anh Toàn, đem người ra đây đi.” Kỷ Hi Nguyệt hét ngược vào trong.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện