Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Kể lại sự tình (II)


trước sau

Kỷ Thượng Hải thấy cô vẫn còn cười đùa tí tởn, điên tiết nói: “Kỷ Hi Nguyệt! Con còn cười được nữa? Con trời không sợ, đất không sợ, tưởng mình là siêu anh hùng thật đấy à? Chuyện nguy hiểm như vậy mà con cũng dám làm! Con muốn để bố ‘người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh’ đúng không?!”

Kỷ Thượng Hải tức đến méo mặt, trong đôi mắt đều là tia máu.

Khi mới nhận được tin, ông thực sự không dám tin, chợt nhớ ngay đến cái chết của vợ, ông nghĩ mình không thể chịu đựng thêm một lần nào nữa.

“Bố, con không sao mà.” Kỷ Hi Nguyệt muốn khóc, trong lòng vô cùng đau đớn, đây là lần đầu tiên bố nói chuyện nghiêm khắc với cô như vậy.

Cô hiểu nổi tức giận của bố, thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi, bố cũng vì sợ cô nhận lấy thương tổn.

“Con còn chối! Tối nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn cả vụ nổ làm chết một cảnh sát nữa! Con nói rõ ràng cho bố, rốt cuộc là thế nào? Làm phóng viên là phải làm mấy chuyện nguy hiểm như thế ư? Sau này con đừng mơ đi làm phóng viên nữa!”

Khuôn mặt già nua của Kỷ Thượng Hải trở nên méo mó.

Kỷ Hi Nguyệt cuống quýt nói: “Bố, sự việc không như bố nghĩ đâu. Thật ra chuyện này có liên quan đến bố đấy.”

Kỷ Thượng Hải quả nhiên sửng sốt: “Liên quan đến bố? Con nói linh tinh gì vậy? Bố đâu có làm mấy việc giết người phóng hỏa, sao lại liên quan đến bố?”

Kỷ Hi Nguyệt liền đáp: “Bố, chẳng phải bố cũng đang có chuyện giấu con sao?”

“Chuyện gì? Kỷ Hi Nguyệt! Con đừng đánh trống lảng với bố, con mà không nói cho rõ ràng, đừng mơ lừa bố để qua ải. Còn nữa, con với chủ nhân của Triệu gia rốt cuộc là thế nào? Bố nói cho con biết, bố tuyệt đối không cho phép tụi con đến với nhau đâu!” Kỷ Thượng Hải nổi giận.

“Bố, không phải như bố nghĩ đâu. Vụ án này có liên quan đến Đường Tuyết Mai và cả Liễu Đông, đồng nghiệp của con!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.

Kỷ Thượng Hải sững sờ, nhìn gương mặt sốt sắng của Kỷ Hi Nguyệt: “Con nói cái gì? Liên quan đến Đường Tuyết Mai? Vậy thì có liên quan gì đến bố? Bố đã sớm nhìn rõ được bộ mặt thật của
cô ta rồi.”

“Thế ư? Bố, hình như bố có chuyện giấu con đúng không? Mấy hôm nay tâm trạng của bố rất tệ, vẻ mặt lúc nào cũng hốt hoảng, tại sao vậy? Phải chăng có liên quan đến Đường Tuyết Mai?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn bố mình.

Cơ mặt của Kỷ Thượng Hải khẽ run rẩy, có chút xấu hổ đáp: “Bố chỉ cảm thấy mình già rồi, vậy mà lại không nhìn rõ con người lòng lang dạ sói Đường Tuyết Mai, cho nên trong lòng hơi khó chịu thôi.”

“Thật sao? Với tính cách của bố, tại sao khi biết Tần Hạo và Đường Tuyết Mai hợp lại lừa gạt mình, bố lại không hề nổi giận mà chỉ sa thải Tần Hạo và không có bất kỳ động thái gì với Đường Tuyết Mai? Đây đâu giống với phong cách máu lạnh của bố?” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Kỷ Thượng Hải thoáng kinh ngạc: “Rốt cuộc là con muốn nói gì”

“Bố, có phải bố đã bị Đường Tuyết Mai và Tần Hạo uy hiếp không? Những hình ảnh và video đó đã khiến bố phải nuốt giận vào trong, không làm được gì đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nói thẳng.

Gương mặt của Kỷ Thượng Hải đột nhiên tái xanh, nhìn Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt kinh hoàng: “Con, sao con lại biết?”

“Bố, con là phóng viên, con vẫn luôn điều tra về Đường Tuyết Mai và Tần Hạo, bởi vì bọn họ có liên quan đến vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn, hơn nữa còn liên quan mật thiết đến vụ tham ô của Bất Động Sản Kỷ Tinh chúng ta, cho nên con mới ngăn cản bố là đừng để Đường Tuyết Mai mê hoặc.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Kỷ Thượng Hải nói không nên lời, chỉ nhìn chăm chăm vào cô con gái có vẻ xa lạ của mình.

“Bố, con biết bố thích Đường Tuyết Mai, nếu cô ta là người tốt, con sẽ không ngăn cản bố như vậy, nhưng lúc phát hiện không ngăn cản được nữa, làm sao con có thể không lo lắng cho bố được!? Thế nên con đã tìm người âm thầm điều tra Đường Tuyết Mai, và đã biết sau khi bố và cô ta trở mặt, cô ta trở ngược lại uy hiếp bố!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện