Kỷ Thượng Hải thầm kinh ngạc: “Tiểu Nguyệt, vậy con, con sẽ không thích cậu ta đấy chứ?”
Kỷ Hi Nguyệt giật mình: “Bố, sao bố lại nghĩ như vậy?”
“Lúc con nhắc đến cậu ta, bố thấy đôi mắt con cứ sáng rực lên. Có khi nào không phải cậu ta thích con, mà là con đã phải lòng cậu ta không? Đừng nói con là người chủ động dây vào cậu ta đấy nhé?”
Kỷ Thượng Hải cảm thấy có gì đó không đúng, cô con gái này của ông cứ nói tốt về Triệu Húc Hàn, chuyện này rất kỳ lạ.
“Bố, bố đừng quên là con với Triệu Vân Sâm mới chia tay cách đây mấy tháng, bây giờ con không còn hơi sức để đeo bám thêm một người đàn ông nào nữa đâu.” Kỷ Hi Nguyệt cười khổ.
Kỷ Thượng Hải duỗi ngón tay chỉ chỉ vào đầu cô: “Con còn mở miệng nhắc đến chuyện này nữa à! Thể diện của bố vì con mà mất sạch rồi. Bộ đàn ông trên thế giới này chết cả rồi hay gì mà con cứ đâm đầu vào cái tên Triệu Vân Sâm đấy!”
“Bố! Qua cả rồi mà, bố đừng nhắc nữa. Bây giờ con đã biết lỗi rồi còn gì.” Kỷ Hi Nguyệt xấu hổ nói.
“Hừm, biết là tốt. Lần sau mà muốn tìm đối tượng, nhất định phải để bố xem qua! Biết chưa?” Kỷ Thượng Hải quyết tâm kiểm soát cô.
Kỷ Hi Nguyệt kháng nghị, khó chịu nói: “Bố, ánh mắt của bố cũng có ra làm sao đâu!”
“Con!” Kỷ Thượng Hải suýt chết vì tức, ông biết Kỷ Hi Nguyệt nhắc đến chuyện Đường Tuyết Mai, nhưng lần này đúng là ông đã ‘ngựa già vấp ngã’, thật sự không hề nhận ra sự giả tạo của người phụ nữ Đường Tuyết Mai này.
Kỷ Thượng Hải ông xem như đã bị ngã nhào trên người cô ta, đây đúng là chuyện nhục nhã nhất cuộc đời.
“Haha, bố, bố đừng tức giận, chúng ta biết sửa chữa sai lầm là tốt rồi, lần sau phải mở to mắt để nhìn cho rõ.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nịnh nọt.
Kỷ Thượng Hải thở dài, “Sau này chắc bố không tìm phụ nữ nữa đâu, con cũng đừng mơ mộng mẹ kế gì nữa hết.” Kỷ Thượng Hải cũng sợ hãi.
Từ lúc vợ mất, khó khăn lắm ông mới động lòng, nhưng không ngờ kết cục lại như vậy.
Đúng là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
“Sao bố lại nói thế. Không thể vì một người đàn bà xấu xa mà vứt bỏ hạnh phúc của mình được. Bố, bố vẫn còn trẻ, nhất định phải kiếm một người bạn già, nếu
không con gái sao có thể yên tâm được? Nhưng bây giờ không cần gấp gáp, cứ từ từ rồi cũng sẽ gặp được một người phụ nữ tốt, đúng không?”
Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt hiện lên dáng vẻ dịu dàng của thím Lý, với lại thím Lý còn có võ nghệ, người như vậy mới hợp với bố.
Nhưng xem ra không thể nóng vội, đầu tiên cứ làm bạn trước đã.
“Con bớt quan tâm đến việc của bố đi, chuyện của mình còn tùm lum kia kìa. Con nói bố nghe xem, rốt cuộc Tần Hạo và Đường Tuyết Mai từng dính líu tới mấy vụ án?” Kỳ Thượng Hải hỏi.
“Bố, thực chất Bất Động Sản Kỷ Tinh của chúng ta đã mất ba mươi triệu chứ không phải là mười tám triệu đâu. Hơn nữa, cả Tôn Mai, Trương Cầm và Đường Tuyết Mai đều biết chuyện này.”
Kỷ Hi Nguyệt cũng đang có suy nghĩ này.
“Mười tám triệu có thể truy hồi và thoái thác cho Tôn Mai, nhưng mười hai triệu kia có lẽ đã bị Tần Hạo lén nuốt từ lâu, bọn họ hẳn là không ngờ tài khoản trong sổ kế toán này lại bị điều tra ra. Thực ra chuyện này chủ yếu là nhờ vào Liễu Đông, vì cậu ấy đã lấy được một số tài khoản, sau đó con đã kêu cảnh sát kiểm tra thử thì mới biết trong đó có sự chênh lệch.”
Kỷ Thượng Hải trố mắt: “Quả thực bố không hề biết còn mất thêm mười hai triệu. Chú hai con chỉ biết ăn uống nhậu nhẹt, ký tên cũng không thèm nhìn, tin tưởng Tần Hạo tuyệt đối, không ngờ lại bị người ta chơi sau lưng mà không hề hay biết.”
Kỷ Thượng Hải vô cùng sầu não.
“Chuyện này vẫn chỉ là chuyện nhỏ, Tần Hạo còn liên quan đến vụ án nổ khí gas ở thành phố Châu, dính líu đến hai mạng người nữa đấy!” Kỷ Hi Nguyệt nói tiếp, “Còn cả em trai của anh ta, là người tên Tần Hãn cũng có dính líu đến án giết người.”
Kỷ Thượng Hải không ngớt kinh hãi, Kỷ Hi Nguyệt lại nói: “Đường Tuyết Mai và Tần Hạo thực ra đã quen nhau từ lâu, nhưng có thể sợ người khác biết hay gì đó nên mỗi lần gặp nhau đều rất bí mật.”