Nắm đấm của Ngô Phương Châu đã giơ lên, nhưng bị Tiểu Hồ Tử giữ lại.
“Haha, hahaha.” Tần Hãn bật cười nham nhở, “Ầm! Nổ rồi. Ai bảo anh em của các người đen đủi làm gì. Mà cậu cũng nên vui mừng mới phải, vì không phải cậu là người đến mở cửa xe, haha.”
Ngô Phương Châu tức đến đỏ mặt, lại giơ nắm đấm lên. Đội trưởng Biên vội xông vào kéo anh ấy lại.
“Ngô Phương Châu, cậu mà còn kích động như vậy thì đừng đến thẩm vấn nữa!” Đội trưởng Biên nổi nóng, “Cậu có muốn làm cảnh sát nữa không?”
Ngô Phương Châu vô cùng đau xót, nước mắt lại rơi, trong lòng cũng rất khổ sở, là anh ấy đã kêu Tiểu Lục đi mở cửa xe.
“Nếu cậu không giữ được bình tình thì ra ngoài đợi đi.” Đội trưởng Biên nghiêm khắc nói.
Ngô Phương Châu lập tức lắc đầu, ép buộc bản thân bình tình lại. Kỷ Hi Nguyệt cũng bước vào.
Tần Hãn ngước mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó khẽ nhíu mày: “Tối qua người phụ nữ đến sau cùng là cô?”
Kỷ Hi Nguyệt cười nhạt: “Đúng rồi đấy, xem chút nữa là cũng bị anh bắn chết toi rồi.”
Tần Hãn cười haha: “Tính ra mạng cô cũng lớn đấy chứ, nhưng thân thủ cũng rất khá. Phải rồi, tên nhóc đánh ngất tôi là ai vậy?”
Tần Hãn cả đêm qua vẫn không nghĩ ra, rõ ràng anh ta đã bắn trúng người đó, nhưng không hiểu sao một giây sau anh ta lại bị đánh vào trán và bất tỉnh?
Anh ta cứ nghĩ mãi, lẽ nào mình gặp ma rồi?
Tối qua anh ta còn cho rằng, nếu không thể giết chết mấy người này, ít nhất anh ta cũng còn một hy vọng là trốn thoát, đâu ngờ lại bị bất tỉnh giữa chừng.
“Vệ sĩ của tôi.” Kỷ Hi Nguyệt lãnh đạm trả lời anh ta.
“Tên vệ sĩ đó lợi hại phết, làm tôi cứ tưởng gặp phải ma ấy chứ. Tôi có thể gặp anh ta không?” Tần Hãn tỏ vẻ mong đợi.
“Kiếp này anh sẽ chẳng có cơ hội đó đâu.” Kỷ Hi Nguyệt cười nhạt, “Nhưng nếu anh ngoan ngoãn kể hết tội danh của Đường Tuyết Mai và Tần Hạo, tôi có thể suy nghĩ để anh gặp anh ấy.”
“Haha, cô bé, cô biết đùa quá rồi đấy.” Tần Hãn bật cười, “Bỏ đi, tôi sẽ không
nói gì đâu, mọi thứ đều do một mình Tần Hãn tôi làm, không liên quan gì đến Đường Tuyết Mai và Tần Hạo, cho nên các người muốn chém muốn giết gì thì cứ việc!”
“Anh trọng tình trọng nghĩa thật đấy. Nhưng anh không nói cũng chả sao.Tưởng chúng tôi không điều tra được chắc? Đường Tuyết Mai và Tần Hạo có dính líu đến vụ án tham ô, hình như cũng không liên quan đến anh, anh có nhận tội cũng chả có tác dụng gì đâu.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, “Đúng là ngu xuẩn!”
“Mày con mẹ nói nói ai ngu xuẩn hả?” Tần Hãn lập tức thay đổi thái độ, vô cùng hung dữ nói.
“Còn ai nữa? Còn ai ngu hơn anh đây? Đúng là quýt làm cam chịu trận!” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy một tiếng.
Tần Hãn tức đến méo mặt: “Mày, mày là thứ đĩ thỏa.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, những người khác cũng có chút hiếu kỳ, hình như Tần Hãn rất nhạy cảm với hai từ ‘ngu xuẩn’.
“Đường Tuyết Mai mới là loại đĩ thỏa. Cô ta quyến rũ anh trai của anh, rồi lại lên giường với anh, đó không phải thứ đĩ thỏa thì là cái gì! Nhưng ngặt nỗi trong lòng Đường Tuyết Mai chỉ coi Tần Hạo là chân ái, là ông trời, còn anh chỉ là quân cờ để cô ta lợi dụng, thứ ngu xuẩn!” Kỷ Hi Nguyệt chọc vào vết sẹo của anh ta một cách không thương tiếc.
“Con đàn bà thối tha! Cô nói cái gì?” Tần Hãn đứng bật dậy, nhưng do mắc còng tay nên đành phải ngồi xuống lại.
Nhưng nhìn thái độ tức giận của anh ta cũng đủ hiểu, anh ta rất quan tâm đến Đường Tuyết Mai.
“Tôi nói anh là thứ ngu xuẩn, một mình ở đây gánh hết tội trạng, để Đường Tuyết Mai và anh trai của anh cao chạy xa bay. Anh không ngu xuẩn thì ai ngu xuẩn!” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, nhìn anh ta như nhìn một tên ngốc.